Thiên Tai Càn Quét

Chương 609: Vô Đề

Chương 609: Vô Đề

Chế tạo chiếc thuyền gỗ này, Thiệu Thịnh An vô cùng thận trọng, không muốn lãng phí vật liệu và sức lực, quyết tâm thành công trong một lần, vì vậy đã bỏ ra rất nhiều công sức. Mỗi một mảnh ván, anh đều cẩn thận đo đạc, gia công và cắt chẻ, bản vẽ là do Kiều Thanh Thanh lấy ra, anh và ba Thiệu cùng nhau nghiên cứu không ngừng, Thiệu Thịnh Phi làm trợ thủ, mất một tháng trời mới làm xong hoàn chỉnh chiếc thuyền.

Thuyền được hạ thủy vào buổi tối, có sáu chỗ ngồi vừa khít cho sau người trong nhà ngồi, hai người Thiệu Thịnh An và Thiệu Thịnh Phi, một người ở đầu thuyền một người ở đuôi thuyền, ba Thiệu ngồi ở cửa giữa, ba người dùng mái chèo để chèo thuyền đi. Trước đây đã có kinh nghiệm chèo ca nô và chèo xuồng rồi, lần này bọn họ chỉ mất chút thời gian liền nắm vững tính khí của con thuyền này, rất nhanh đã chèo thuyền đi rất xa, không lâu sau đã xoay một vòng ở vùng hải vực gần đó.

"Để tôi, tôi cũng thử một chút.” Kiều Tùng Chi nói.

"Thanh Thanh, em lấy nó ra đi, ở trong hộp, trong chiếc hộp này có thể bỏ một chút đồ, áo mưa này thức ăn này nước này, đều có thể bảo vào.” Thiệu Thịnh An nói.

Kiều Thanh Thanh liền mở chiếc hộp nhô ra giữa thuyền, lấy ra hai mái chèo dự phòng từ trong đó, một cho Kiều Tụng Chi và một cho mình dùng.

Hai người tham gia, thuyền được chèo đi nhanh hơn.

Cánh tay sưng đau nhưng mọi người đều cười nói vui vẻ, đều vô cùng vui mừng, mẹ Thiệu nóng lòng mong muốn vết thương trên cánh tay lành hẳn để bà cũng có thể chèo thuyền giúp.

“Chỉ cần không gặp phải cá mập, chiếc thuyền này của chúng ta rất kiên cố.” Ba Thiệu hưng phấn nói.

Mẹ Thiệu không nhịn được mà đánh ông một cái: “Mọi người đều đang vui như vậy, ông nói lời mất hứng gì thế.”

Ba Thiệu có chút xấu hổ, ông vùi đầu vào mái chèo và không dám nói lung tung nữa.

"Nếu có cá mập tới, chúng ta sẽ dùng thuyền phao để chạy thoát thân.” Thiệu Thịnh An cười nói.

Mái chèo làm nước bắn tung tóe, có một ít văng vào mặt và miệng của Kiều Tụng Chi, bà ấy nếm thử và cau mày: "Vừa chua vừa đắng, mùi vị của nước biển càng ngày càng tệ.”

Kiều Thanh Thanh lấy khăn lau mặt cho bà ấy: “Càng ngày càng giống nước biển cũ rồi.”

"Đúng vậy, quần áo giặt xong phơi khô đều rất cứng. Quần của Phi Phi đã bị rách mấy lỗ, đều sắp không thể vá lại rồi.”

Đây thực sự không phải là một tin tốt, điều này có nghĩa là vùng nước mới này đã dung hợp với vùng biển cũ rồi, vì vậy cá mập mới ngày càng nhiều, những nguy hiểm khác cũng sẽ kéo đến theo.

Có điều, cô sẽ không nói như vậy, lúc gặp phải chuyện không tốt, không thể lúc nào cũng tập trung vào mặt xấu, cô ấy nói: “Có lẽ sau này chúng ta sẽ có cơ hội có thể bắt được cá biển và cua biển.”

Thiệu Thịnh Phi hét lên: "Con muốn ăn cua biển!"

Kể cũng vui, mẹ Thiệu đột nhiên hét lên: "Ôi, Thanh Thanh, mau đưa túi lưới cho mẹ!"

Bà nhận lấy túi lưới, rướn người quăng xuống nước, vậy mà lại kéo lên được một con tôm biển, to bằng lòng bàn tay người lớn.

"Ôi, lớn thật, còn lớn hơn cả tôm trước đây.”

Mẹ Thiệu mặt mày rạng rỡ, Thiệu Thịnh Phi không chèo nữa: “Con cũng bắt, con cũng bắt.”

Thuyền dừng lại, Thiệu Thịnh An và Thiệu Thịnh Phi trực tiếp xuống nước để bắt tôm.

Kiều Thanh Thanh từ trên thuyền nhìn xuống có thể nhìn thấy quỹ đạo di chuyển của đàn tôm biển, không biết vì sao lại có một đàn tôm biển tình cờ đi qua dưới thuyền.

Cô ngẩng đầu, mặt trời đã xuống núi, trên mặt nước cũng dần sẫm lại, quả thực đây là thời gian mà tôm biển hoạt động rồi.

Thiệu Thịnh An cũng không tham lam, kéo Thiệu Thịnh Phi lên, tôm bắt được đêm nay có thể làm một mâm đồ ăn, mọi người đều rất hài lòng.

Kiều Thanh Thanh đề nghị quay lại, chiếc thuyền gỗ cập bờ, trên bờ, Tống Tam Hà và Lưu Chấn đang đợi bọn họ trở lại, Lưu Chấn hét lớn: "Thuyền của mọi người thật lợi hại, thuyền của chúng tôi có thể thành công được như mọi người thì tốt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận