Thiên Tai Càn Quét

Chương 227: Vô Đề

Chương 227: Vô Đề

Đợi đến khi mặt trời mới mọc, tất cả mọi người đã mệt mỏi đến không chịu nổi, cảm thấy hai chân không phải của mình.

"Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, trời tối rồi mới xuất phát." Kiều Thanh Thanh nói.

Thiệu Thịnh An dùng kính viễn vọng nhìn ra xa: "Nơi đó có một tiểu khu, nhưng anh cảm thấy không an toàn.”

Bây giờ mỗi nơi xa lạ có người ở là không an toàn, bạn thù không rõ, thà không đi còn hơn.

"Chúng ta không đi, ở quanh đây tìm một nhà một tầng tạm trú là tốt rồi." Kiều Thanh Thanh dạo một vòng, tìm một ngôi nhà bỏ hoang ở tầng một, bất kể là quan sát con đường phía trước hay lối rút lui khi xảy ra tai nạn đều rất thuận tiện.

Cũng không cần quét dọn kĩ càng gì, chỉ cần đặt giường, một cái lều trại, rồi ở chung quanh phun chút nước khử trùng, sau khi bò vào lều chính là một cái nhà nhỏ an toàn.

Họ chen chúc với nhau một cách ấm áp và ăn sáng dưới ánh đèn nhỏ.

Bữa sáng là cơm trắng, thịt xào tỏi, gà xé tay, canh sườn heo nấu mướp và sò điệp. Trái cây sau bữa ăn là dừa, một người cầm một ống hút để uống.

"Thịt dừa bên trong không thể lãng phí đâu." Ông Thiệu lắc dừa, xác định nước dừa bên trong đã uống hết, dùng dao bóc dừa, múc ra thịt dừa.

Tất cả dừa đều bị ông múc ra, thịt dừa đặt vào một cái nồi, ba Thiệu mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi bọn họ ăn mấy miếng thì không ăn nữa, nói răng cắn mệt.

"Ngon." Thiệu Thịnh Phi ăn rất vui vẻ.

"Chờ tỉnh ngủ lại ăn được không?" Thiệu Thịnh An dỗ dành anh trai.

Thiệu Thịnh Phi làm nũng một cái, ngoan ngoãn gật đầu.

Kiều Thanh Thanh cất thịt dừa lại, bỏ vào trong không gian để bảo trì sự tươi ngon, lại lấy ra hai thùng băng ra đặt ở đầu lều trại.

"Mọi người ngủ đi." Cô tắt đèn.

Ban ngày hầu như không có người ra ngoài, Kiều Thanh Thanh không sắp xếp người trực, sau khi rời khỏi nhà, ở bên ngoài lòng cảnh giác của cô cũng tăng lên cao nhất, chỉ cần có một chút động tĩnh cô cũng có thể bừng tỉnh.

Mọi người lần lượt ngủ trong lều trại oi bức, nhưng có hai thùng băng hạ nhiệt, tốt xấu gì cũng có thể làm cho người ta ngủ một giấc an ổn.

Năm đứa nhỏ, mí mắt Kiều Thanh Thanh run rẩy, mắt mở ra, sau khi chớp vài cái, buồn ngủ trong mắt hoàn toàn biến mất. Cô cẩn thận ngồi dậy, Thiệu Thịnh An lập tức phát hiện, mở mắt theo.

"Có chuyện gì vậy" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Có một chút động tĩnh, em đi ra ngoài xem một chút."

Kiều Thanh Thanh đi ra ngoài, Thiệu Thịnh An cũng đi theo.

Đứng ở tầng một tầm nhìn không tốt, cô quay lại vào nhà, leo cầu thang lên tầng trên cùng.

Hơn mười giờ sáng, mặt trời đã vô cùng nóng bỏng, hai người leo lên tầng bảy đều đổ mồ hôi. Kiều Thanh Thanh lấy ô ra che nắng, nhìn về phía đông, bên kia có một tòa nhà bốc cháy, mơ hồ có tiếng kêu cứu truyền tới.

"Lại bốc cháy." Thiệu Thịnh An thở dài: "Không biết tình huống hiện tại của tiểu khu là như thế nào, cả nhà bà Vương cũng không biết có đến thư viện hay không.”

"Hẳn là đến thư viện, thư viện đi hai ba tiếng là có thể đến."

"Quá nóng, đi xuống đi em."

Hai người xuống lầu, lại chui vào trong lều ngủ, đợi đến hơn ba giờ chiều, gia đình lục tục tỉnh lại.

Thời gian còn sớm, Kiều Thanh Thanh bắt đầu sửa sang lại vật tư, bên ngoài chỉ có năm vali, toàn bộ cô đổi thành ba lô lớn leo núi hoang dã, mỗi người một cái, bên trong chứa quần áo cần thiết, đồ chống nắng, sương hoa, băng bó dầu hoa đỏ và các loại thuốc, thực phẩm, bản đồ và vũ khí cần thiết khác.

Nếu mọi người không may rời đi, vật tư của ba lô này là nguồn tài nguyên sinh tồn cần thiết.

"Anh cả, anh phải cõng thật cẩn thận biết không?" Cô nghiêm túc nhìn Thiệu Thịnh Phi. Thiệu Thịnh Phi nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi, em gái, anh sẽ cõng tốt, để anh giúp em cõng nhé."

Kiều Thanh Thanh cười nói: "Không cần, chúng ta mỗi người một cái, mỗi người đều phải cõng như nhau.”

"Mặt trời sắp lặn rồi." Kiều Tụng Chi nhìn bên ngoài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận