Thiên Tai Càn Quét

Chương 499: Vô Đề

Chương 499: Vô Đề

Mười bốn ngày trôi qua, những người sống sót có thể cứu được đều đã cứu rồi, phần lớn những người không cứu được thì cũng đều đã bỏ mạng ở dưới đống đổ nát dưới lòng đất.

Mùi tỏa ra ở trong khu tị nạn ngày càng khó chịu, nước mưa thấm vào lòng đất, liên tục thấm nước khiến cho nước đọng có mùi xác chết thối rữa chảy ra khắp nơi.

Người sống sót bắt đầu bị bệnh, lên cơn sốt, ho khan, nôn mửa, yếu ớt.

Số lượng lều vải không đủ, lều nào cũng đầy ắp lúc nhúc người, trong đống đổ nát có một số người sống sót gắng gượng ra tránh mưa, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Khu tị nạn đã chuẩn bị trước thời gian xảy ra động đất nhưng đối mặt với thiên tai thì vẫn không có cách nào chống chọi lại được. Tất cả sự chuẩn bị cũng chỉ còn lại sự bất lực như vậy.

Thị trưởng La dưới sự bảo vệ của vệ sĩ thì đã vượt qua từng cửa ải khó khăn. Trôi qua nửa tháng, mái tóc ông bạc trắng, dáng vẻ lúc nào cũng kiên cường giờ đây cũng quỵ người xuống, gầy đến mức lộ cả xương gò má ra. Quá bận rộn, từ ngày đó là ông bắt đầu bận rộn điên cuồng, dường như đã làm hao tổn hết tâm huyết của ông khiến cho ông tỏa ra tinh thần sa sút như mặt trời sắp tắt. Nhưng ông vẫn kiên trì, ánh mắt vẫn sắc bén như trước.

Trên ngọn núi nứt lở như những đóa hoa có một chỗ đất bằng phẳng, đây là nơi chỉ huy tạm thời của thành phố. Thị trưởng La ở phòng làm việc nhìn những thống kê sơ lược của báo cáo mới đưa ra nhất về số người sống sót, dường như hơi thở này vẫn còn đè nặng ở trong tim khiến ông không thở nổi.

Lần trước, lần trước thống kê dân số ở khu tị nạn có 897.562 người sống sót, cái này còn không bao gồm người sống sót ở khu tị nạn dã chiến. Người sống sót ở Hi Thành xây dựng một khu tị nạn hạng trung, từ khi xây xong thì liên tục thu nhận người sống sót. Từ khi xây dựng lên đến bây giờ cũng qua sáu năm rồi, trong đó có vô số người khổ cực, mồ hôi cùng máu, vô số người cống hiến cho khu tị nạn của Hi Thành.

“133.547 người.”

Những con số này là thống kê số người sống sót trước mắt. Sư trưởng Bành nói, bính lính đưa đi đã mất liên lạc một nửa rồi, một nửa binh lính còn lại tuyệt đối không thể để mất nữa. Những người đó nhất định còn sống ở các khu đổ nát khác, có lẽ là còn ở chung với những người còn sống khác nữa.

Nhưng cho dù là lạc quan thống kê tính thêm cả những con số lưu động nữa thì thị trưởng La vẫn không thể nào chịu đựng được. Ông nghĩ tới những con số này thì nước mắt chảy không ngừng. Ông che mắt, đập đầu xuống bàn, đèn nén tiếng khóc của mình truyền ra ngoài cửa. Sau khi Đàm Kiến Lĩnh báo cáo xong thì không rời đi, anh ta đứng nghiêm ở cửa, nhưng một lúc sau dường như lưng của anh ta cũng khom lại. Anh ta cúi đầu, tháo kính mắt xuống, thở một hơi nặng nề.

Mưa kéo dài rả rích, giống như nỗi đau buồn vô tận của thị trưởng La.

Hai ngày sau, nước mưa lớn hơn, bầu trời âm u xám xịt mỗi lúc một nặng nề hơn, mây đen trên trời cũng ngày càng dày, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy sấm chớp lóe lên ở trong tầng mây ngày càng nhiều.

“Hình như là sắp có bão rồi.” Kiều Tụng Chi lo lắng nhìn trời: "Gió thật là lớn, đến mắt cũng không mở ra được."

Lúc này, hình dáng của Diệp Sơn ngày càng rõ ràng hơn, họ đã đến gần xung quanh khu tị nạn, cũng gặp được nhiều người sống sót hơn. Nhưng ‘nhiều hơn’ này chỉ là nói so với khu dã chiến mà thôi, số dân ở khu dã chiến vốn là ít. Với số lượng dân cư đông đúc ở ngoài khu tị nạn thành phố mà nói thì số người sống sót này phải gấp mấy chục lần số người sống sót ở khu dã chiến mới đúng.

Ngoài người sống sót ra thì gặp nhiều nhất chính là xác chết. Nước mưa tích tụ trên mặt đất gồ ghề, xác chết trên mặt đất không kịp xử lý nổi lên, mùi xác thối rữa hòa vào trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận