Thiên Tai Càn Quét

Chương 439: Vô Đề

Chương 439: Vô Đề

Chị tôi nói với tôi nhà đó có bà lão mấy ngày nay đã không ra khỏi phòng, nghi ngờ đã bị ăn mất rồi. Lúc đó tôi không tin nhưng về sau nhà đó đều bị bệnh chết hết, chúng tôi mở cửa ra xem, trừ hai cái thi thể bị đông cứng thì trong phòng ngủ còn có một bộ xương cốt, thực sự bộ xương đó rất giống trên TV.” “Thôi đừng nói đừng nói nữa.”

Kiều Thanh Thanh húp nốt bát canh, cho dụng cụ ăn vào thùng rác rồi từ nhà ăn trở về ký túc xá.

Kiều Thanh Thanh đi trên còn đường nhỏ về ký túc xá, ký túc xá chỉ có mấy phòng đang mở đèn còn lại đều tối om. Cô không bật đèn pin nhưng đi đường không thành vấn đề. Đột nhiên cô nhìn trên phía tầng có một bóng người, còn chưa kịp nhìn kỹ thì người ở đó đã gọi cô:“Chị Thanh Thanh!” Kiều Thanh Thanh đứng lại: “Lâm Vy Ni?”

Lâm Vy Ni bước ra từ trong bóng tối với nét cười gượng gạo: “Chị ăn chưa, chị lên đây được không, em có chuyện muốn nói với chị.”

“Cô xuống đây rồi đi chỗ khác nói chuyện.” Kiều Thanh Thanh quay người rời đi.

“Đợi em một chút, đợi em.”

Nhìn thấy bóng dáng Kiều Thanh Thanh đang dần biến mất trong bóng tối, Lâm Vy Ni không quan tâm những thứ khác, vội vàng chạy theo.

Đi đến một nơi vắng vẻ, Kiều Thanh thanh đứng lại. Lâm Vy Ni mở đèn pin ra đuổi theo cô, thấy cô đứng đó đợi mình, cô ta ý thức chỉnh lại đầu tóc và váy vóc.

“Cô tìm tôi có việc gì.”

Lâm Vy Ni mím môi, vẻ mặt biểu hiện sự khó nói: “Chị, chồng chị có nói cho chị chuyện gặp em chưa?”

“Nói rồi.”

“Vậy chồng chị không nói là em cần chị giúp ạ?”

Kiều Thanh Thanh không thay đổi sắc mặt: “Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?” Lâm Vy Ni nhìn trên biểu hiện của cô đoán ra: “Lúc đó em có gặp chút khó khăn cần giúp đỡ, vốn dĩ em muốn nhờ chồng chị vì nghĩ anh rể sẽ nể mặt chị mà giúp em nhưng không ngờ anh ấy lại lạnh nhạt từ chối, không nể mặt chị một chút nào, tại sao chị lại tìm người chồng như vậy chứ, anh ấy có thực sự yêu chị không?”

Giống như đang nghe một câu chuyện vô cùng buồn cười, Kiều Thanh Thanh không nhịn nổi cười phá lên.

Sự thực cô cười không phải vì nhạo báng hay có ý gì khác, chỉ là đơn thuần khi nghe cảm thấy giống như một câu chuyện hài, nhưng sắc mặt của Lâm Vy Ni thay đổi cảm thấy giống như đang bị xúc phạm.

“Tại sao chị lại cười?”

Kiều Thanh Thanh nhìn cô cười rồi nói: “Tôi cười vì câu chuyện mà cô kể, cô thử hồi tưởng lại xem, lẽ nào lại không cảm thấy buồn cười ư, chồng của tôi tại sao lại phải nể mặt tôi đáp ứng yêu cầu của cô, cô và tôi có quan hệ gì chứ?” Trong ánh mắt của Lâm Vy Ni hiện ra sự lúng túng, dường như chuyện trực tiếp thừa nhận việc hai người là quan hệ chị em ruột khiến cô ta không dám nói, nhưng cô ta vẫn cố gắng để nói ra câu đó: “Em là em của chị, em biết chị không thích ba nhưng giữa chúng ta dù gì cũng chảy chung một dòng máu, chị không thể phụ nhận rằng em là em của chị, sau khi chị nghe xong cuộc nói chuyện của chồng chị với em, em, em lúc đó tình huống thực sự rất tồi tệ, rõ ràng là đang gặp phải rắc rối, lẽ nào chị không muốn quan tâm là em đang gặp phải khó khăn gì hay không, lo lắng cho em liệu rằng em có bình an hay không ư? Chị vô tâm như vậy sao.”

Lắc lắc đầu, Kiều Thanh Thanh ngưng cười, vẻ mặt trở lại bình thường. “Đối với tôi mà nói cô chỉ là một người dưng mà thôi, à không có lẽ có thể thêm một chút, chính là kẻ đã hủy diệt sự bình yên trong tâm hồn thiếu nữ của tôi, cô có chết trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ không quan tâm đâu.” Nét mặt Lâm Vy Ni thay đổi, dĩ nhiên là cô ta vẫn nhớ trò đùa mà bản thân và em trai đã làm nhưng không ngờ trò đùa đó lại khiến Kiều Thanh Thanh hận cô ta tới giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận