Thiên Tai Càn Quét

Chương 504: Vô Đề

Chương 504: Vô Đề

“Con không nằm một chút sao?"

"Một lát nữa con sẽ ngủ, mẹ ngủ trước đi."

Cô lấy len ra vừa lắng nghe tiếng mưa vừa đan khăn quàng cổ. Cơn mưa bên ngoài trở lên to hơn, kèm theo những cơn gió nghe như tiếng huýt sáo thổi mạnh vào cái lều.

Sau một khoảng thời gian dài vô định, cô như nghe thấy tiếng ai đó gọi cô.

"Kiều Thanh Thanh ở đây phải không? Có Kiều Thanh Thanh ở đó không?"

Kiều Thanh Thanh hoàn hồn và nhận ra đó là giọng nói của người lính đã cho họ định cư, vì vậy cô vội vàng đặt những thứ trong tay xuống rồi mở cửa lều mặc gió mưa đổ ập tới. Cô ngẩng đầu lên: "Tôi ở đây. Đã có kết quả tìm kiếm chưa?"

Người lính lắc đầu: "Tôi không tìm thấy ba cái tên này trong danh sách ở đây."

"Có thể kiểm tra bị thiếu hay không?" Cô hỏi.

Trong mưa, người lính lại lắc đầu: "Tôi vừa kiểm tra lại danh sách ngày hôm qua."

"Được, tôi đã hiểu, cảm ơn anh."

Cánh cửa lều được kéo lên một lần nữa, Kiều Thanh Thanh quay lại thì thấy mẹ cô ngồi dậy. Thiệu Thịnh Phi bỏ món đồ chơi xuống ngước lên, cả hai mắt nhìn cô mong đợi. Cô miễn cưỡng nói: "Thịnh An không có ở đây. Chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày. Nếu chờ mà không thấy chúng ta sẽ lên đường đi trại khác kiếm.”

Cả Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi đều không phản đối.

Kiều Tụng Chi xốc chăn lên và gấp gọn nó.

"Mẹ không ngủ tiếp sao?”

"Mẹ ngủ đủ rồi không cần ngủ nữa. Chà, kĩ thuật đan của con tiến bộ rất nhiều đấy!”. Bà ấy nhặt chiếc khăn của Kiều Thanh Thanh lên xem và nói.

"Một số kim vẫn còn sai để con cắt đi làm lại lần nữa.”

"Để mẹ cắt cho, con đi lau mặt đi, nước mưa hắt lên người rồi kìa.”

Một tiếng khóc xuyên qua bức màn mưa nhưng sau đó những người lính bảo vệ đã ổn định trật tự. Động tác cắt len của Kiều Tụng Chi chậm lại, bà ấy lắng nghe rồi thở dài: "Có vẻ như ai đó đã qua đời."

Trước khi màn đêm buông xuống, trại tạm thời bắt đầu phát bữa tối.

Họ gửi đến lều của Kiều Thanh Thanh một ít khoai tây đóng hộp và một phần bánh quy nén.

"Đây là thức ăn cho tối nay và trưa mai của ba người."

Kiều Thanh Thanh hiểu rằng trại chỉ có hai bữa ăn mỗi ngày vì số tiền quá ít. Có thể thấy rằng các nguồn cung cấp ở đây thực sự khan hiếm. Nghĩ về những chiếc xe tăng đã được leo lên trước đó, Kiều Thanh Thanh biết rằng nhiều vật tư đã bị mất trong trận động đất. Bây giờ có được những chiếc lều và những vật tư như này chắc hẳn đều nhờ công những người lính kia.

Cô trả lại thức ăn cho anh lính: "Thực phẩm của chúng tôi vẫn còn, hãy đưa nó cho người khác trước."

Người lính hỏi thêm một câu: "Cô chắc chắn chứ?"

"Tôi chắc chắn."

Anh lính mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi, nếu không đủ thức ăn có thể nói với tôi, tôi sẽ chia cho cô."

"Được, cảm ơn anh!"

Việc phân chia thực phẩm trong trại rất ồn ào. Thực phẩm thực sự không đủ. Sau khi phân chia, rất nhiều người tỏ ra không hài lòng. Thực phẩm hôm nay còn ít hơn hôm qua. Kiều Thanh Thanh nép mình trong lều chờ đợi màn đêm buông xuống.

"Nơi này ồn ào quá." Kiều Tụng Chi nói lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

"Ai đó đang khóc, đã khóc rất lâu rồi." Thiệu Thịnh Phi hỏi: "Có phải họ bị lạc bố mẹ không? Phi Phi cũng bị lạc mất bố mẹ nhưng Phi Phi không khóc.”

Kiều Tụng Chi đau lòng xoa đầu hắn. Đứa trẻ đáng thương này đã âm thầm khóc khi ngủ mỗi ngày nhưng chính hắn lại không biết điều đó.

"Được rồi, Phi Phi là người ngoan ngoãn nhất. Khi nào gặp lại Hoàng Hà mẹ sẽ nói với bà ấy rằng con rất ngoan.”

"Mẹ Kiều móc ngoéo. Mẹ Kiều nhất định phải nói với mẹ con rằng con rất ngoan nha."

Vào lúc 8 giờ đêm, Kiều Thanh Thanh rời khỏi lều rồi tìm một nơi xa chỗ cắm lều và phóng một quả bom tín hiệu nhưng cô không nhận được hồi âm. Hy vọng bị dập tắt, cô vô cùng thất vọng. Khi quay lại lều cô gặp một người lính tuần tra, anh lính hỏi: “Cô đi tìm người sao?”

Kiều Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy “
Bạn cần đăng nhập để bình luận