Thiên Tai Càn Quét

Chương 561: Vô Đề

Chương 561: Vô Đề

Mẹ Thiệu nghe tiếng kêu của Đại Bảo từ xa, trên mặt đều là ý cười, bà cảm khái: "Mấy ngày nay, tôi có nghĩ cũng không dám nghĩ, tôi đã cho rằng sau này sẽ không gặp được các con nữa, không ngờ chúng ta còn có thể đoàn tụ một nhà, thật sự là ông trời phù hộ.”

"Đúng vậy, một nhà chúng ta xem như rất may mắn rồi, sau trận lốc xoáy kia rất nhiều người bị phân tán." Kiều Tụng Chi cũng có chút xúc động: "Mấy ngày nay tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cần tất cả mọi người ở cùng một chỗ khỏe mạnh, bình an là đủ rồi.”

"Không được, tôi phải nhanh chóng khỏe lại, tôi thật sự muốn nuôi vịt."

Kiều Tụng Chi cười hỏi Kiều Thanh Thanh: "Hôm nay dựng lều xong, ngày mai sẽ ấp vịt sao?"

"Vâng, tối nay sẽ phát động cơ mở trại ấp trứng."

Nghe Kiều Thanh Thanh nói như vậy, cả Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu đều cực kỳ chờ mong, mẹ Thiệu hận không thể lập tức khỏe lại, bà thật sự không quen với những ngày liên lụy đến người nhà như vậy. Bà không nên giống phế nhân như thế, bà cũng muốn đi lấy nước, đi tìm củi, đi đào rau dại đào rễ củ.

"Bà cũng đừng nóng vội, cứ từ từ." Kiều Tụng Chi dịu dàng trấn an bà.

Mẹ Thiệu miễn cưỡng cười một tiếng, cho đến tận khi Kiều Thanh Thanh nói con vịt con mới sinh cần được bà giúp kiểm tra thân thể, lượng thức ăn cũng cần bà giúp đỡ xử lý, bà mới thật sự vui vẻ.

"Nếu Đại Bảo nguyện ý hỗ trợ ấp trứng thì tốt rồi, có thể tiết kiệm dầu phát động cơ." Mẹ Thiệu hưng trí bừng bừng đề nghị.

Kiều Tụng Chi cũng cảm thấy đây là một ý tưởng hay: "Trước kia nó không thích ấp trứng gà khác, đặt trong ổ nó có thể sẽ bị nó đập hỏng, nhưng cũng có thể thử xem."

Ông Thiệu nghe xong, hỏi: "Ấp trứng vịt cần bao lâu?"

Mấy người mẹ Thiệu có kinh nghiệm về mảng này: "Hai mươi ngày.”

"Máy phát điện kia phải mở hai mươi ngày thật lãng phí xăng." Ông Thiệu đau lòng.

Kiều Tụng Chi giải thích, lúc đó trong nhà ấp những quả trứng đầu tiên, vừa hay là sau cơn mưa axit, đàn quạ và màn đêm vĩnh cửu đến, cho nên máy phát điện năng lượng mặt trời vẫn có thể dùng, sau đó có đợt gà đầu tiên, ấp trứng nở thì do gà mái làm thay, một số gà trống bị Đại Bảo bắt nạt cũng nguyện ý thành thật ngồi ấp trứng.

"Vì vậy bây giờ cũng dùng máy phát điện năng lượng mặt trời để ấp trứng, đêm nay sẽ mở lồng ấp, nhưng giờ máy phát điện năng lượng mặt trời vẫn chưa lắp đặt."

Kiều Thanh Thanh giải thích: "Ở đây không thích hợp để lắp đặt máy phát điện mặt trời." Một trận động đất lớn, một trận lốc xoáy, còn có một trận mưa bão trước đó, bọn họ chỉ là nhà bình thường, dùng một máy phát điện nhiên liệu cũng thôi đi, làm sao có thể bảo vệ được thiết bị này đây, chỉ cần tấm điện vừa trải ra đã khiến người ta chú ý. Chẳng lẽ vì không làm người khác nghi ngờ mà cố tình phá cho cũ đi hay sao? Kiều Thanh Thanh không muốn làm như vậy, cô muốn giữ lại bộ máy điện mặt trời này, chờ sau này có cơ hội sở hữu lại nhà của mình, khi an toàn được đảm bảo mới dùng lại.

"Con dự định dùng máy phát điện ấp vài ngày trước, sau đó mấy ngày này con đi tìm đất sét, nếu không tìm được thì dùng xi măng trong không gian, sau đó bảo Thịnh An tìm cát từ đáy biển, chúng ta làm một cái bếp, đốt củi để ấp trứng vịt nhân tạo."

Sắp xếp của cô rất hoàn hảo, ông Thiệu vội vàng nói: "Đều nghe lời con hết, đất sét ba đi tìm là được rồi.”

Sau đó ba Thiệu ra khỏi lều trại, nói muốn trông nhà, để cho mấy người phụ nữ có mệt mỏi thì ngủ trưa trước, ba người Kiều Thanh Thanh bắt đầu ngủ.

Xa xa truyền đến tiếng cười, Kiều Thanh Thanh ngủ một giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cả nhà đều có chút thương bệnh trên người, hiện tại tuy rằng thời tiết nóng lên, trong lều trại cũng không dám đặt thùng nước đá như mọi năm, Kiều Tụng Chi đang cầm quạt nhẹ nhàng lắc lư trên người Kiều Thanh Thanh, thấy cô mở mắt ra thì nở nụ cười: "Bị đánh thức à, mẹ nghe động tĩnh thì chắc là đám Thịnh An trở về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận