Thiên Tai Càn Quét

Chương 93: Vô Đề

Chương 93: Vô Đề

"Được đấy, em muốn khi nào làm, để anh rửa hành lá cho."

Kiều Thanh Thanh hé miệng cười: "Buổi tối làm đi, đừng để người ta lần theo mùi phát hiện ra là nhà chúng ta.”

Tất cả mọi người đang cố gắng vì cuộc sống, cấp trên cũng đang cố gắng hết sức để kiểm soát, dần dà tất cả mọi người rồi sẽ thích nghi với cuộc sống trên mặt nước này.

"Nước bên ngoài thật sự rất thối, tôi đi ra ngoài một chuyến mà bị cái mùi ấy làm cho đau hết cả đầu."

"Hôm nay phát hạt giống rau, tôi muốn đi đào một ít đất về, nhưng mà đất bồn hoa ở đây của chúng ta hẳn là bị đào chẳng còn bao nhiêu nữa rồi, tôi nghe những người khác nói trường tiểu học bên kia có vườn thực vật, có muốn sang bên kia đào chung không?"

Trịnh Thiết Huy trở về nghe thấy cuộc nói chuyện của hàng xóm lập tức nói: "Bên trường tiểu học mọi người không đào được đâu, bên đó có thuyền vật tư neo đậu nên họ quản lý vùng nước lân cận nghiêm ngặt lắm, các ông đừng để cho những quân nhân kia lầm tưởng là trộm vật tư rồi bị bắt đấy nhé.”

Trần Bính Cương không vui cho lắm: "Vậy thì làm sao bây giờ, ngày nào cũng phát được chút rau củ như vậy, căn bản không đủ ăn, đi ngoài cũng không ra nổi."

"Lo cái gì, ở đó không cho đào thì vẫn còn đầy chỗ có thể đào cơ mà, tôi tiết lộ cho mọi một tin tức tốt, đồn điền ở ngoại ô có một vùng trồng củ sen không ai thu hoạch, có chỗ bị ngập chết hết, có chỗ cây nổi lên trôi khắp nơi, nếu may mắn có khi còn nhặt được một hai cây, đất ở đó chắc chắn là màu mỡ hơn nhiều, đào về trồng cây là thích hợp nhất. Đừng trách tôi không nói cho mọi người biết nhá, buổi chiều tôi sẽ đi đào, đi muộn là không còn gì đâu đấy."

"Ăn được hả?”

Trịnh Thiết Huy nhướng mày: "Nấu chín là được chứ sao, chứ ông nghĩ vật tư người ta phát cho ông là trồng kiểu gì, cả nước, không, phải nói cả thế giới đều bị ngập lụt cả rồi, ông nói xem đi đâu trồng rau bây giờ. Những tòa nhà cao đâu có nhiều, người ở còn không đủ chỗ mà ở, còn phải dành ra chỗ để trồng rau à. Tôi nói với mọi người nhé, sau này chắc chắn người ta sẽ trồng cây trong nước lũ, nếu không chắc chắn là không đủ vật tư để cung ứng, nhiều người thất nghiệp như vậy, tiền bây giờ cũng không dễ sử dụng nữa, mọi người ngẫm thử mà xem, sau này vật tư có phải sẽ càng ngày càng khan hiếm hay không. Bởi vậy ấy, bây giờ có đồ để ăn là tốt lắm rồi, dạ dày con người chắc chắn cũng phải kiên cường theo thôi."

Nói hay đến mức khiến cho tất cả mọi người đều phải xuôi theo.

Bà Vương lên lầu nói với Kiều Thanh Thanh tin tức này, muốn mượn xuồng. Mẹ Thiệu có chút động lòng, đã lâu lắm rồi bà chưa đi ra ngoài, Thiệu Thịnh An liền quyết định dẫn các trưởng bối ra ngoài một chuyến, xem như giải sầu.

"Ba không đi đâu." Ba Thiệu lắc đầu.

"Mẹ, mẹ có muốn đi hay không?" Thiệu Thịnh An hỏi Kiều Tụng Chi.

Kiều Tụng Chi cũng có chút động lòng, bà ấy cũng lâu lắm rồi chưa đi ra ngoài.

"Mẹ, vậy chúng ta cùng đi thôi." Kiều Thanh Thanh cười nói.

Cuối cùng nhà Kiều Thanh Thanh cho bà Vương mượn một chiếc xuồng, chiếc xuồng chung của tòa nhà cho mấy người Trần Bính Cương dùng. Trịnh Thiết Huy rất nhiệt tình, nói có thể buộc phía sau thuyền xung kích nhà ông, đến lúc đó ông sẽ lái chậm một chút, có thể kéo họ theo cùng để tiết kiệm sức lực.

"Mặt tường mọc rêu cả rồi, aiz, nước này khi nào mới chịu rút đi đây." Mẹ Thiệu nhìn dấu vết trên tường bên ngoài những tòa nhà dọc đường thở dài.

"Tôi cũng mong nước nhanh rút đi. Cửa hàng của tôi bị chìm dưới nước cả rồi." Trịnh Thiết Huy phun ra một ngụm nước bọt, mắt nhìn về phương xa: "Cứ tiếp tục như vậy, mồ hôi nước mắt suốt nửa đời người đều coi như bỏ cả"
Bạn cần đăng nhập để bình luận