Thiên Tai Càn Quét

Chương 503: Vô Đề

Chương 503: Vô Đề

Cậu bé lắc đầu, rơi nước mắt không ngừng: “Chắc chắn là mọi người nhìn thấy ba cháu, ba cháu đâu?”

Thiệu Thịnh An trầm mặc nhìn cậu bé không nói gì. Thực sự là anh không nhìn thấy ba của đứa trẻ này, nhưng hình như lơ mơ nghe được tin tức gì đó. Trên đường về anh gặp phải hai người có biểu cảm khác thường, trên mặt và cổ một người trong số đó còn có vết cào. Trong túi hai người họ thu hoạch được khá nhiều, chắc là tìm được nơi có nhiều rễ củ.

Anh không nói suy đoán của mình ra, chỉ có thể nhìn cậu bé khóc chạy đi, đến nơi khác nghe ngóng tin tức của ba mình.

Bên ngoài loáng thoáng truyền tới tiếng chửi mắng: “Nói rồi, không nhìn thấy. Tự mình đi tìm đi.”

“Này! Trong doanh trại không được phép đánh nhau.”

“Hì hì, chúng tôi có đánh nhau đâu. Không phải là nó tự gây ồn ào sao, ai mà biết được ba nó đi đâu chứ!”

Nghe thấy ồn ào bên ngoài, Thiệu thịnh An không có khẩu vị nữa nhưng anh vẫn cố gượng ép mình tiếp tục ăn.

“Lần sau đổi lại ba đi, chúng ta thay phiên nhau tìm.” Ba Thiệu ăn hết rễ củ xong, lúc nói chuyện thì đầu lưỡi hơi tê buốt.

“Được ạ.”

Thiệu Thịnh An ăn hết thức ăn sau đó bắt đầu thẫn thờ nhìn màn mưa bên ngoài.

Doanh trại này không có ba người Thanh Thanh, lúc này bọn họ đang ở đâu chứ.

Cách đó bảy cây số, Kiều Thanh Thanh quay về lều của mình, bỗng nhiên có người gọi cô.

“Em gái, đợi một chút em gái.”

Có người gọi cô, Kiều Thanh Thanh dừng bước lại rồi nghiêng đầu. Một người ở lều bên cạnh chui ra ngoài, dầm mưa kéo lấy tay cô. Kiều Thanh Thanh lập tức né tránh, người phụ nữ hấp tấp nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không có ý xấu. Tôi chỉ là muốn nhờ cô giúp một việc, tôi nghe mọi người nói là tự mang theo lều vải, bên trong chỉ có ba người, cô có thể cho con gái tôi ở nhờ lều của cô không?”

Người phụ nữ cắn môi: “Trong lều quá nhiều người, con gái tôi còn nhỏ nên sức khỏe yếu, thật sự không chống chịu được. Cô có thể thu nhận con gái tôi được không?”

"Không thể." Kiều Thanh Thanh từ chối.

“Cầu xin cô, con gái tôi rất nhỏ, sẽ không chiếm nhiều chỗ đâu.”

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Lều vải của chúng tôi cũng không lớn, không thể ở thêm người thứ tư." Cô cúi đầu đi vào trong lều.

“Em gái.”

Người phụ nữ không muốn buông tha, đuổi tới phía ngoài lều.

“Cầu xin cô mà, cô có thể thương tình không, chúng tôi rất thảm, cô giúp đỡ thì nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng.”

Kiều Thanh Thanh đi thẳng vào trong lều vải, không trả lời cô ấy nữa, người phụ nữ không chịu nổi nước mưa nên nhanh chóng rời đi.

Kiều Thanh Thanh cảm thấy không thoải mái khi từ chối một người mẹ đang chăm con nhưng cô biết đó là lựa chọn tốt nhất cho bản thân và gia đình của mình.

Sau khi trở về lều, cô lấy thức ăn rồi ăn bữa trưa muộn với Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi. Sau khi ăn uống thu dọn xong, cô không nhịn được mà nhìn ra ngoài lều vài lần. Thiệu Thịnh Phi cảm nhận được cảm xúc của cô liền hỏi: “Có phải em muốn ra ngoài chơi không?”. Thiệu Thịnh Phi nói với Kiều Thanh Thanh: "Bên ngoài trời đang mưa, chúng ta phải mặc áo mưa mới có thể ra ngoài đúng không em gái?”

Kiều Thanh Thanh thở dài một tiếng: "Em biết, nhưng hiện tại em không muốn ra ngoài chơi.”

"Chờ khi mưa tạnh chúng ta ra ngoài chơi nhé? Anh sẽ hái cho em một bông hoa xinh đẹp.” Thiệu Thịnh Phi khoa tay múa chân nói. Khi họ trên đường trở về trại hắn đã nhìn thấy một bông hoa rất đẹp.

"Bông hoa ấy màu hồng, cực kì đẹp!" Hắn nói thêm.

Miệng Kiều Thanh Thanh gợi lên: "Được rồi, cảm ơn anh trai."

Cô biết chờ đợi luôn luôn đau lòng, nhưng chờ đợi cũng là một điều hạnh phúc vì ít nhất còn có cơ hội được chờ đợi.

Kiều Thanh Thanh lấy đồ chơi ra chơi cùng Thiệu Thịnh Phi. Khi Kiều Tụng Chi muốn ngủ, cô lấy ra chiếc gối mềm và mở chăn ra: “Mẹ nằm xuống đây ngủ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận