Thiên Tai Càn Quét

Chương 55: Vô Đề

Chương 55: Vô Đề

Thiệu Thịnh Phi xét về trí thông minh thì mới chỉ như đứa trẻ sáu tuổi, nhưng hắn rất thông minh, Thiệu Thịnh An chỉ dạy hắn hai lần hắn đã học được rồi, đi xong còn cẩn thận đem bỏ vào thùng rác.

Thảm họa gián chỉ là một phần nhỏ của lũ lụt, không là gì so với trận lụt năm nay.

Nước dâng càng ngày càng cao ảnh hưởng đến tâm tình của người dân trên cả nước, trừ Tây Bắc không nơi nào không bị ngập úng. Mưa lũ khiến các phương tiện giao thông công cộng bị trì trệ, sản xuất đình trệ, đời sống người dân bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Gia đình Kiều Thanh Thanh đã chuẩn bị từ lâu nên họ thích nghi rất tốt với tình trạng mất nước và mất điện.

Đúng vậy, khi nước lên đến tầng ba của tiểu khu, toàn bộ nơi tiểu khu trong thành phố đã bị cúp điện.

“Không điện, không nước, biết làm sao mà sống đây?”

Ông Thiệu đi làm việc của mình: "Tôi ra ngoài mua nến và nước trước."

Ông bị Thiệu Thịnh An giữ lại: "Ba không cần mua, trong nhà đều có hết rồi, trên ban công có một cái bồn nước, trên sân thượng có ba cái, nước trong đó đủ uống rồi, còn nước sinh hoạt cũng đơn giản, chỉ cần dùng nước mưa, trong nhà cũng có máy phát điện, đèn cầy, đèn pin không thiếu nên không cần phải ra ngoài mua nữa đâu”.

Trong tiểu khu mọi người đều bàn tán xôn xao, Kiều Thanh Thanh nhìn tin nhắn trong màn hình điện thoại, rất nhiều gia đình ở 401 đều nói ban đêm không ngủ được, thấy tiểu khu không có điện thì đành thôi, đằng này lại có mấy tia sáng xanh chớp chớp lòa lòa, nháy vài cái rồi tắt.

Những hộ gia đình ở dưới may mắn hơn vì điện bị cắt phòng khi điện bị hỏng, nếu không hậu quả lỡ như bị rò rỉ sẽ rất thảm khốc.

Bây giờ tìm không ra thợ sửa điện, nước không rút thì không sửa được.

Quầy bán đồ ăn vặt dưới lầu ngập nước lâu rồi, mua nến ở đâu đây?

Tôi đến siêu thị Thanh Huy ở tầng ba vẫn còn mở nhưng giá cả mọi thứ đều tăng vọt.

Nước lũ sắp ngập tầng 3 rồi, nước trong bồn cầu nhà tôi đều tràn ra ngoài rồi, nhà mọi người có bị như vậy không?

Sau khi xem một lúc, Kiều Thanh Thanh lại xem tin tức.

“Đừng xem nữa, lông mày của em đã nhăn lại đến mức có thể giết chết một con ruồi rồi.” Thiệu Thịnh An vươn tay ra che màn hình điện thoại lại. Kiều Thanh Thanh thở dài: "Em không xem nữa."

Một tia sáng xanh đột nhiên chiếu qua cửa sổ, khiến Kiều Thanh Thanh nheo mắt lại. Thiệu Thịnh An vội vàng kéo cô vào lòng tránh đi, quay đầu nhìn lại, ánh sáng laser màu lam từ ban công chiếu vào, đảo lộn xung quanh khiến anh thức giận: "Ai lại chiếu tia laser loạn xạ làm đau mắt người khác vậy?"

Anh đi ra ban công để kiểm tra, phát hiện ra rằng đó là ánh sáng từ một chiếc thuyền đang tiến đến tiểu khu.

“Có mấy chiếc thuyền tới rồi, hẳn là người của 802 đã trở lại rồi.” Kiều Thanh Thanh nhớ lại, đúng thật là người của 802 ở kiếp trước đã chuyển về vào thời điểm này, con cái nhà này rất tùy hứng, kiếp trước còn lấy bút laser chiếu loạn xạ trên cửa sổ người đi đường, bị người ta đánh cho bể đầu, còn bị người nhà mắng mỏ mấy ngày liền.

“Không phải bọn họ đã chuyển đến biệt thự Tây Thành mấy năm trước rồi sao?” Thiệu Thịnh An nhớ tới tin tức nói khu biệt thự Tây Thành bị ngập lụt. "Anh sẽ nói chuyện với gia đình cậu ta sau, không thể dùng đèn chiếu laser chiếu bậy bạ vào nhà người khác như thế này được."

Quả nhiên, chiếc thuyền tiến lại gần tòa nhà chính là nhà họ Trịnh, giống như kiếp trước, họ bỏ ra rất nhiều tiền để thuê người chuyển hành lý, vất vả từ đêm khuya đến rạng sáng mới khuân vác hết, giữa trưa chuyển nốt đống hành lý còn lại, người dân ở đây không có gì làm đều chạy đến xem.

"Này, phòng 801 sao lại làm hành lang như vậy, loại cửa sắt phòng trộm này trông khó coi chết đi được?" Bà Trịnh vênh mặt lên tỏ vẻ coi thường, nhìn chằm chằm bảo mẫu đang dọn dẹp trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận