Thiên Tai Càn Quét

Chương 435: Vô Đề

Chương 435: Vô Đề

Ba người một lần nữa nằm xuống, mẹ Thiệu lại bỗng nhiên nổi hứng, có một chuyện bà nghĩ mãi không ra.

"Bà thông gia, sao chúng ta không để lộ camera giám sát ra vậy, kẻ xấu biết chúng ta có camera giám sát chắc chắn sẽ không dám tới. Bà thấy đấy, nếu hai anh em kia biết chúng ta có camera giám sát thì tôi tin họ không dám đến đâu."

Kiều Tụng Chi phe phẩy quạt, bà ấy cũng không buồn ngủ, bèn nói chuyện với mẹ Thiệu: "Bà thắc mắc cái này sao lúc Thịnh An ở nhà không hỏi chứ?"

Mẹ Thiệu có chút ngượng ngùng: “Lúc ấy tôi thấy bọn nó quyết định là được rồi, tôi không tiện hỏi, hỏi ra người ta lại biết mình không thông minh lắm." Bà không hỏi, nhưng con trai nói gì bà sẽ nghe nấy, chỉ là bây giờ tự nhiên nhớ tới thắc mắc kia không kìm được mới đem ra hỏi Kiều Tụng Chi.

"Bà đấy, đó là con trai bà, có gì mà không tiện hỏi chứ." Kiều Tụng Chi dở khóc dở cười, sau đó giải thích cho mẹ Thiệu: "Lúc đó tôi đã hỏi Thịnh An và Thanh Thanh, chúng nó nói như vậy an toàn hơn. Điều bà nói thật ra cũng không sai, nhưng nếu lỡ ai đó bí quá hóa liều thì sao, nếu họ không vào được thì cùng lắm là bỏ cuộc chạy lấy người thôi, nhưng nếu họ biết chúng ta có camera giám sát, chúng ta có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ, họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta. Khi cùng đường họ có thể liều một phen cá chết lưới rách với chúng ta, không cần thiết phải như vậy. Camera giám sát cho chúng ta biết có bao nhiêu kẻ ở bên ngoài để trong lòng có tính toán là đủ rồi. Thịnh An nói nếu đánh lại được thì đánh, đánh không lại thì vẫn còn có thể phá cửa sổ chạy trốn. Ví dụ như vừa rồi chị nhìn thấy hai người bên ngoài là người trong tòa nhà, mới nghĩ ra ý tưởng gõ chậu dọa bọn họ, đổi lại là nếu người lạ bên ngoài xã khu chưa chắc họ đã sợ, hai anh em kia nhất định là sợ bị hàng xóm trong tòa nhà nhận ra nên mới chạy."

Mẹ Thiệu chìm trong lời phân tích của bà ấy, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ:

"Vậy, hai em đó, chúng ta không tố cáo nữa đúng không?"

"Ừ, chắc là họ khiếp rồi, trong thời gian ngắn sẽ không dám quay lại đâu, nếu họ dám quay lại thì chúng ta sẽ bắt họ và bàn giao cho đội an ninh sau, chúng ta có ba người, bọn họ có hai người, chắc chắn là đánh lại rồi."

"Đánh lại."

Thiệu Thịnh Phi lên tiếng khiến Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu giật mình:

"Con vẫn chưa ngủ à?"

Trong phòng trải ba tấm nệm, Thiệu Thịnh Phi ngủ ở trong cùng, mẹ Thiệu ngủ ở giữa, bà ngồi dậy: "Vừa rồi mẹ và mẹ Kiều của con nói gì con đều nghe thấy cả rồi?"

"Vâng, con đã nghe cả rồi, mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói với ai chuyện chúng ta có camera giám sát trong nhà đâu, em trai đã nói với con rồi, đây là một bí mật rất lớn, tuyệt đối không được nói với bất cứ ai."

Mẹ Thiệu thở phào nhẹ nhõm: "Được, nghe lời em trai con."

Ở một bên khác, hai anh em họ vội vàng về nhà, cả hai người cảm thấy tim đập cực kì nhanh, đến hiện tại nỗi sợ vẫn chưa nguôi đi.

“Anh, phải làm sao đây, lúc nãy thực sự dọa em hết hồn, nếu như bị bắt chúng ta coi như xong rồi.”

“Sợ cái gì mà sợ chẳng phải là vẫn chưa bị bắt đó thôi.”

Ba của bọn họ đang ngủ với cháu, nghe thấy tiếng động thì đi ra ngoài xem, đóng cửa lại.

“Thất bại rồi đúng không?”

Hai anh em gật đầu, người cha thở dài: “Thất bại rồi thì thôi, vừa rồi may cũng không lớn tiếng, Duệ Duệ tí nữa bị hai anh em làm tỉnh dậy rồi. Ba nói rồi hai con không nên đi, là láng giềng cũng nhiều năm, gia đình bác sĩ Kiều cũng rất tốt mà, hồi thước bọn họ đưa ra hai tay bắn cung để bảo vệ tòa của chúng ta nên chúng ta không được vong ân bội nghĩa, nếu muốn có trứng gà và gà thì phải chăm chỉ kiếm tiền xong đi đổi với bọn họ, cũng không phải bọn họ không muốn, cách vài ngày thì họ sẽ đổi trứng gà cho mấy người ở tòa bên cạnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận