Thiên Tai Càn Quét

Chương 274: Vô Đề

Chương 274: Vô Đề

Nhưng ba mẹ kiên trì, Thanh Thanh ủng hộ, kết quả bây giờ anh phải ra ngoài, trong nhà chỉ còn Thanh Thanh, mẹ vợ và anh cả. Anh thật sự không yên lòng.

Kiều Thanh Thanh chỉnh lại cổ áo cho anh, ôn hòa nói: "Không sao, bây giờ xem như an toàn rồi, không phải anh cổ vũ em không nên quá bi quan sao? Bây giờ chúng ta có công việc của riêng mình, không bị tận thế trói buộc, bây giờ rất tốt. Em ở trong nhà chờ mọi người trở về cũng là một loại hạnh phúc."

Thiệu Thịnh An hôn mặt cô: "Ừm, vậy em đợi bọn anh trở về. Trước khi chúng ta trở về, em hãy bảo vệ bản thân cho tốt." Cuối cùng anh sờ mặt Kiều Thanh Thanh, dưới sự thúc giục của đồng nghiệp dưới lầu, anh lưu luyến không rời mà rời khỏi nhà.

Kiều Thanh Thanh không xuống lầu, chỉ đứng trên lầu đưa mắt nhìn anh.

Lúc trước khi chia ly, Kiều Thanh Thanh rất căng thẳng, nhưng bây giờ cô đã mạnh hơn nhiều khi vừa trùng sinh. Nếu nói khi đó tâm trạng cô như thủy tinh dễ vỡ thì bây giờ trong ba năm qua, những vết nứt kia đã được người nhà và người yêu sửa chữa lại. Cô nhớ Thiệu Thịnh An, nhớ ba mẹ chồng, nhưng cô đã có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, giữ sự bình tĩnh.

Cô cũng có không ít việc, gần như ngày nào cũng bận rộn.

Trong việc sử dụng thuốc, cô tương đối tiết kiệm, không muốn để thôn dân nghĩ rằng trong tay cô rất dư dả. Mấy hôm nay ở thôn Thu Diệp, y thuật của cô được rèn luyện rất tốt, đặt biệt là kỹ năng châm cứu đột nhiên tăng mạnh. Thực hành khiến người ta tiến bộ, câu nói này không sai. Vài bệnh vặt như đau nhức cô có thể dùng châm cứu để xử lý, lại dựa vào thuốc nên có thể đạt được hiệu quả vô cùng tốt.

Vào tiểu khu ở một tháng, ngay cả cư dân nơi đó cũng bắt đầu tìm cô xem bệnh.

"Thắt lưng của vợ tôi hay bị đau, mấy năm nay khi phát bệnh phải cố chịu đựng. Cô xem có cách nào không?" Vợ chồng ở tầng mười chín cùng nhau đến xem bệnh, người chồng lấy phim chụp và sổ khám bệnh cho Kiều Thanh Thanh xem. Thật ra ông không quá tin tưởng "Bác sĩ Kiều" mới đến này.

Bác sĩ Kiều này quá trẻ, còn chưa đến ba mươi tuổi, y thuật có tốt thật không.

Nhưng không còn cách nào, vợ ông bị đau thắt lưng mấy năm. Đặc biệt là trong hai năm nhiệt độ thấp kia, ẩm ướt rét lạnh, nhiều lần ông sợ vợ vì đau thắt lưng mà đau đến chết.

"Tôi xem thử." Kiều Thanh Thanh chăm chú xem hết: "Tình huống này của vợ ông cần phải phẫu thuật."

Bùi Nghiêm thất vọng nói: "Tôi biết, trước đó nói sẽ phẫu thuật, sau đó nhiệt độ giảm mạnh, vợ tôi bị ngã đã dưỡng ổn định nhưng bệnh viện không đủ thuốc, không thể phẫu thuật được."

"Tôi chỉ có thể dùng châm cứu giúp bà ấy giảm đau, chấp nhận thì làm ngay. Có lẽ qua hai đợt điều trị có thể cải thiện, nhưng không thể trị tận gốc được."

"Ngọc Tú." Bùi Nghiêm nhìn vợ.

Sắc mặt Trì Ngọc Tú rất kém, bà yếu ớt gật đầu: "Có thể làm dịu cũng được."

"Được, tiền khám bệnh bao nhiêu?"

"Cầm vật tư đến đổi là được, hay vàng bạc đồ trang sức tôi cũng nhận."

Bùi Nghiêm lấy một chiếc nhẫn vàng ra: "Cái này có đủ chữa hai đợt không?"

Kiều Thanh Thanh nhìn lướt qua: "Có thể, tỳ vị của vợ ông mất cân bằng, tôi sẵn tiện điều trị cho bà ấy luôn."

Sau khi châm cứu, Bùi Nghiêm cõng vợ lên lầu. Trì Ngọc Tú liên tục lau mồ hôi cho ông, đau lòng rơi nước mắt.

"Đều tại tôi liên lụy ông, tôi là kẻ vô dụng."

"Đừng nói thế, bà là vợ tôi, tôi chăm sóc bà là chuyện phải làm. Đừng khóc, một lát sẽ ổn thôi."

Sau một đợt điều trị, Trì Ngọc Tú cảm thấy bệnh đau thắt lưng của mình đã dịu hẳn, không cần người đỡ vẫn có thể đi lại một mình được. Bùi Nghiêm rất vui vẻ, có một lần đi ra ngoài sau khi trở về còn qua nhà đưa đồ cho Kiều Thanh Thanh.

"Đây là cái gì?" Kiều Tụng Chi cầm lấy, tò mò hỏi.

Bùi Nghiêm cười nói: "Là khoai lang, giống khoai lang mới chịu được nhiệt độ cao, dáng vẻ hơi khác, vị cũng hơi khác lúc trước, nhưng có thể chắc bụng, mọi người ăn thử xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận