Thiên Tai Càn Quét

Chương 103: Vô Đề

Chương 103: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh dựa lưng vào tường, lẳng lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài. Vừa rồi lúc rời giường cô đã chứng kiến rồi, nhưng hiện giờ nhìn lại, chấn động trong lòng vẫn không hề giảm bớt.

Chỉ thấy nước lũ dơ bẩn ban đầu nay đã không còn gợn sóng, tạp vật trong nước thải cũng không còn va chạm theo sóng nước mà tất cả chúng đều ngưng đọng thành tư thái cứng ngắc, nằm ngổn ngang trong lớp băng, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một lớp băng màu vàng đục nằm mênh mông, thoáng cái nhìn lại còn có thể làm cho người ta lầm tưởng là bùn đất, trong lòng đất chôn phân nửa là các loại rác thải tạp chất.

Lần theo cửa sổ thoát hiểm, ba Thiệu và những người khác đều bị chấn động sâu sắc, cái lạnh cuộn qua lớp băng cào thẳng vào mặt bọn họ, đâm vào da thịt bọn họ, để giữ cho họ tỉnh táo mọi lúc, không đến mức nghĩ rằng họ đang mơ. Tất cả đều là thật, tất cả mọi thứ trước mắt đều là thật.

"Lạnh quá."

Thiệu Thịnh Phi xoa tay, từ bên người ba Thiệu đi tới bên cạnh Kiều Thanh Thanh, cúi đầu hỏi: "Em gái, hành lá của anh chết hết rồi, làm sao bây giờ em gái.”

Kiều Thanh Thanh hơi ngửa đầu, nhón chân sờ đầu hắn, dịu dàng nói: "Không sao đâu, sau này chúng ta trồng lại, hành lá rất kiên cường, nhất định có thể mọc lại."

Thiệu Thịnh Phi khom lưng ngoan ngoãn gật đầu: "Được. Nhưng anh muốn câu cá, hôm nay anh không thấy cá ở đâu hết.”

"Sau này lại câu cá, sẽ có cơ hội thôi."

"Ba mẹ, đừng nhìn nữa, vào phòng khách đi."

Ba Thiệu muốn đóng cửa sổ thoát hiểm, Kiều Thanh Thanh ngăn cản ông: "Ba, chúng ta phải thích ứng với nhiệt độ này, mở cửa sổ đi, để không khí lưu thông.”

“Âm ba… ba mươi mốt độ!" Mẹ Thiệu nhìn nhiệt kế treo trên tường, miệng lắp bắp.

Nhiệt kế là Kiều Thanh Thanh treo ở đó từ sáng sớm, nghe vậy nói: "Lúc con mới treo là âm 30 độ, xem ra lúc này đã hạ nhiệt được một chút. Mẹ đi rửa mặt trước đi, con chuẩn bị nước nóng rồi.”

Mọi người đánh răng rửa mặt, hắt nước bẩn ra ngoài, nước còn chưa chạm đất đã hóa thành sương băng.

"Ôi trời, nhìn đi." Tâm trạng mọi người đều nặng nề, chỉ có Thiệu Thịnh Phi vẫn duy trì một tâm hồn lạc quan ngây thơ, cảm thấy mới lạ thích thú. Bữa sáng được ăn trong phòng ngủ chính, trong phòng đúng là ấm hơn bên ngoài một chút, lấy nhiệt kế ra kiểm tra, thật ra vẫn là âm, nhưng so với âm 30 độ C bên ngoài thì âm bảy, tám độ đã được xem là ấm áp rồi. "Cá này ngon, nhưng sao lại không có mùi vị giống như cá diếc." Ba Thiệu nếm một miếng cảm thấy kỳ lạ, ông nhớ lần trước câu được cá nếu không phải cá diếc thì chính là cá rô phi, nhưng cá trong cháo này lại có vị rất ngon, giống như sashimi vậy.

"Nó nằm dưới tầng đông trong tủ lạnh đã lâu, nay con mới lấy ra.” Thiệu Thịnh An trả lời qua loa.

Mẹ Thiệu chớp chớp mắt: “Nhưng tủ lạnh trong nhà đã mất điện từ lâu, tầng đông cũng chẳng còn gì.”

"Thanh Thanh, em dẫn anh hai ra ngoài chơi một lát đi."

Kiều Thanh Thanh nhìn anh, sau đó gọi Thiệu Thịnh Phi ra ngoài chơi với cô. "Thật ra, con có một không gian thần bí. Trước trận lụt, con mơ thấy trước được tương lai, vậy nên con tích trữ rất nhiều vật tư trong không gian." Thiệu Thịnh An bịa ra một câu chuyện khiến ba Thiệu và mẹ Thiệu đều kinh ngạc. Kiều Tụng Chi cũng ngạc nhiên như lần đầu nghe thấy.

"Tóm lại, sau này mọi người không cần lo lắng về vấn đề lương thực không đủ ăn, vật tư không đủ dùng, đều rất sung túc. Chuyện này con chỉ nói cho Thanh Thanh biết, là Thanh Thanh giúp con chuẩn bị vật tư, bọn con cũng cùng nhau lừa gạt ba mẹ và mẹ Kiều, tiền bán cửa hàng và tiền chuẩn bị mua nhà, toàn bộ đều dùng để mua vật tư!”

Ngoài phòng, Kiều Thanh Thanh đang dỗ Thiệu Thịnh Phi chơi đồ chơi, nhưng vẫn bị phân tâm bởi chuyện trong phòng ngủ chính, cô nghĩ đến lúc này Thiệu Thịnh An đang ở bên trong lừa gạt cha mẹ anh thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận