Thiên Tai Càn Quét

Chương 219: Vô Đề

Chương 219: Vô Đề

Tốt hơn hết là tránh xa những tiểu khu đó, tìm một ngôi nhà trống ở xa để ở lại.

Nhưng trong lòng cô có một ý nghĩ, có nên trực tiếp đi đến căn cứ của những người sống sót ở kiếp trước không?

Do dự trong lòng, Kiều Thanh Thanh liếc nhìn Thiệu Thịnh An, định nói chuyện với chồng sau khi anh tỉnh dậy.

Bên kia, nhà họ Vương và nhà họ Trần lên xuống hơn chục lần, hầu như không chuyển kịp những đồ đạc quan trọng xuống dưới.

“Tiếp theo làm sao bây giờ, đến lầu một tòa nhà khác quét dọn sạch rồi ở đỡ đi?” Vương Gia Hân thở hổn hển.

"Bọn người Thanh Thanh đã đi, nói sau này tiểu khu sẽ không an toàn, chúng ta cũng đi đi."

Vợ của Trần Bính Cương vội vàng hỏi: "Tại sao tiểu khu không an toàn, tòa nhà này không ở được thì chúng ta đổi qua tòa khác."

Bà Vương chưa kịp nói gì thì cô con dâu Trịnh Tú Nghi đã lên tiếng: “Đi thôi, lửa không thể dập tắt được, có thể cả khu phố sẽ bốc cháy.”

"Tôi không thể đi."

“Đi thôi, ở đây nóng quá.” Bà Vương đứng dậy, lay động một cái.

Các con cháu nhanh chóng đỡ lấy bà ấy, bà ấy nắm chặt tay cháu dâu Chu Linh, hai mắt đỏ hoe: “Nhà họ Vương có lỗi với cháu, bây giờ chúng ta chuyển đi nơi khác, chỉ có thể hy vọng sau khi Gia Nhạc trở về có thể tìm thấy chúng ta.”

Trong mắt Chu Linh đột nhiên lộ ra một tia không muốn đi: "Cháu thật sự không muốn rời đi, nếu Gia Nhạc trở về không tìm được cháu thì phải làm sao?"

"Quan trọng nhất bây giờ là phải sống, nghe bà nói, chúng ta đi bây giờ, tìm một chỗ che nắng, đừng để ai bị bỏng."

Mọi người trong gia đình bà Vương đều rời đi, từng bước một rời khỏi tiểu khu Kim Nguyên.

Dù có ô che nhưng bà Vương vẫn cảm thấy chóng mặt, mắt tối lại thở không ra hơi. Người trẻ tuổi chuyển hành lý, bà Vương chăm sóc đứa trẻ, bà ấy nắm tay đứa con của Gia Nhạc, hơi cúi người nghiêng chiếc ô về phía đứa trẻ, để tránh cho đứa trẻ bị nắng. Khi chóng mặt, bà ấy cứ chớp mắt mong sao nhìn rõ đường, bà ấy muốn nhìn rõ đường.

Bàn tay đột nhiên bị siết chặt, đứa trẻ hét lên muốn ngã xuống, bà Vương theo bản năng kéo đứa trẻ lại, nhưng bà ấy lảo đảo ngã xuống.

"Bà nội!" Vương Gia Hân vội bỏ đồ xuống đỡ bà ấy.

“Không sao, bà không sao khụ khụ.” Bà Vương được Vương Gia Hân và chú Vương đỡ đứng dậy, ho vài tiếng: “Đi đi, bà không sao.”

Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, bà Vương cõng đứa bé từ trong lòng bàn tay rút ra một mảnh sắt đen, nghiến răng không dám phát ra tiếng.

Nhà họ Trần còn chưa quyết định phương pháp, Trịnh Tú Nghi đã muốn rời đi, theo bà ấy nghĩ, nhà họ Vương cùng nhà họ Kiều lầu trên là hàng xóm nhiều năm, trước kia cũng không có mấy phần thân thiết, nhưng hai năm nay trải qua nhiều biến cố bà ấy thấy họ là người đáng tin tưởng. Bây giờ không đi theo hàng xóm đáng tin cậy thì biết làm sao đây?

“Nhưng mà, ba chồng con còn chưa về, nhỡ chúng ta đi rồi sẽ không gặp ông ấy nữa.” Vợ Trần Bính Cương lo lắng nói.

Trịnh Tú Nghi mím môi, một lúc sau mới nói: "Mẹ, con cũng tin rằng ba vẫn còn sống, có lẽ trên đường ba gặp phải chút tai nạn, lát nữa sẽ quay lại, nhưng bây giờ chúng ta phải đi đừng để cháy lớn rồi mới đi, nhà họ Vương dù thế nào cũng có rất nhiều người, chúng ta hãy đi theo để an toàn hơn, mẹ có nghĩ đến bọn cướp hai ngày trước đã đến tiểu khu trực tiếp trèo cửa sổ để cướp không? Bây giờ không đi chung với nhà họ Vương, sau này chúng ta phải làm sao?"

Vợ của Trần Bính Cương khóc: "Nhưng ba chồng con vẫn chưa về."

Trịnh Tú Nghi nhắm mắt lại: "Mẹ, nếu mẹ không đi, con sẽ mang theo đám Trần Ngữ đi, chúng ta chia nhau đồ đạc, mẹ có thể ở lại đây chờ ba về."

Thấy con dâu thật sự bắt đầu chia đồ đạc, vợ của Trần Bính Cương vô cùng sợ hãi ngăn lại: "Một mình con sao có thể nuôi hai đứa nhỏ? Sao không nghe lời mẹ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận