Thiên Tai Càn Quét

Chương 506: Vô Đề

Chương 506: Vô Đề

Điều này sẽ làm rất nhiều người mắc bệnh, trừ khi có những tòa nhà cao tầng mới có thể hoàn toàn rời khỏi vùng dịch."

Một người nói: "Nơi chúng ta không được coi là vùng dịch nữa, rất nhiều người đã không chết nữa rồi!”

"Nhưng mưa đã mang vi rút đến đây."

Những người ra ngoài tìm đường vẫn chưa quay lại. Đội trưởng đội cứu hộ đang họp, Kiều Thanh Thanh cũng đang nói chuyện với Kiều Tụng Chi. Cô nói: "Chúng ta đã đến đây bốn ngày rồi, phía Thịnh An chắc chắn không tới đây, trời mưa họ sẽ phải tìm chỗ trú mưa, so với việc đợi bọn họ tới chi bằng ta nên tiếp tục đi tìm họ. Bên Thịnh An cũng có áo mưa trong ba lô nhưng sẽ rất khó để qua đêm mà không có lều, thời tiết như thế này không thích hợp để di chuyển, cô tin rằng Thịnh An sẽ tìm được một nơi có thể trú ẩn chờ mưa và thủy triều tạm thời lắng xuống.

Cô có đủ nguồn cung cấp, mưa cũng không phải là một trở ngại lớn. Trong bốn ngày ở trong lều trại, không cần đề phòng người lạ, ba người được nghỉ ngơi tương đối đầy đủ, đã đủ năng lượng để bắt đầu đi tiếp.

“Con nói đúng, khi nào thì chúng ta đi?”

“Sáng mai ạ.”

Sau khi đưa ra quyết định, Kiều Thanh Thanh nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng kế hoạch luôn không cản nổi biến cố, đêm đó gió hú, gió luồn vào các kẽ hở trong lều tạo nên âm thanh hiệu ứng đặc biệt thường thấy trong phim kinh dị.

Ngày thứ hai, gió còn mạnh hơn, sau khi Kiều Thanh Thanh và mọi người ăn xong bữa sáng, đã qua mười phút, gió dường như đã nhân lên gấp mấy lần.

Kiều Thanh Thanh nói: "Chúng ta để bốn thùng nước chặn bốn góc, đừng sợ."

Bốn thùng nước đã củng cố sự vững chắc cho căn lều nhưng tiếng gió hú vẫn khiến mọi người vô cùng hoảng sợ. Kiều Thanh Thanh đi ra ngoài xem xét tình hình, cửa lều vừa mới mở ra liền bị gió lớn thổi làm cho không mở mắt được, cô giơ tay lên che lại, gió thổi bay làn mưa, mưa tạt thẳng vào mặt cô, cô nheo mắt nhìn xung quanh.

Doanh trại giống như đang rung chuyển, khi mọi người ra khỏi lều, hầu như ai cũng đứng không vững, một số binh lính đang giữ trật tự, một số đang mang thùng để đè lều xuống.

"Ôi ở đây có một lỗ bị rò rỉ."

"Anh Trần giúp tôi với, bên này cũng bị rò."

Doanh trại đổ nát dưới mưa to gió lớn, khắp nơi vang lên tiếng kêu la hoảng loạn. Ai đó đang gia cố lều, ai đó vừa chạy vừa hét, ai đó đang đứng dưới mưa và nhìn lên bầu trời.

Cô cũng nhìn lên trời, đồng tử hơi giãn ra. Bầu trời đen kịt một cách đáng sợ, với những tầng mây đen kịt và những con rắn tia chớp màu tím đang nhảy múa.

Bầu trời như bị kéo xuống bởi những đám mây đen, bầu trời quá gần, quá thấp, tưởng chừng như có thể đưa tay hứng lấy một đám mây đen. Một cảm giác lo lắng mạnh mẽ quét qua, Kiều Thanh Thanh mím môi, nắm chặt lều trại. Gió gào thét bên tai, mưa như nước tạo thành vũng nước dày đặc trên mặt đất, Kiều Thanh Thanh cảm thấy dưới chân ẩm ướt, cuối cùng mưa cũng ập đến. Cô vừa định đóng cửa lều thì bất ngờ một tia sét từ trên không giáng xuống đánh ngay trước mặt cô.

"Á"

Giữa những tiếng la hét, khói đen dày đặc bốc lên, ngọn lửa đỏ rực bị cơn mưa dập tắt trước khi kịp lan rộng.

"Trời ơi, bác sĩ đây rồi!"

"Hãy đến đây giúp mọi người với!"

Không gì có thể diễn tả tâm trạng của Kiều Thanh Thanh lúc này, cô như chết lặng trước sức mạnh và sự tàn nhẫn của tạo hóa.

"Chuyện gì xảy ra vậy Thanh Thanh?" Kiều Tụng Chi hoảng sợ hỏi, bà ấy vừa nghe thấy tiếng nổ từ trên trời rồi lại thấy mặt đất dường như rung chuyển.

"Phía trước có một cái lều bị sét đánh, mẹ, con đi qua hỗ trợ, mẹ và anh cẩn thận một chút."

Kiều Tụng Chi liếc nhìn phía trước, nơi khói mù mịt cuồn cuộn, lộ ra điềm gở cùng kinh hãi, bà ấy vội vàng nói: "Được, con nhất định phải cẩn thận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận