Thiên Tai Càn Quét

Chương 631: Vô Đề

Chương 631: Vô Đề

Thịnh An, chúng ta cần phải có kinh nghiệm đối phó với cá mập."

"Em nói không sai, thêm một người thì thêm một phần sức, chúng ta cũng đi giúp đỡ."

Anh Hứa và đồng đội đang duy trì trật tự trên thuyền, Kiều Thanh Thanh gọi mấy lần anh ta mới nghe thấy. Anh ta nghe lời Kiều Thanh Thanh nói thì không thể làm chủ được, Kiều Thanh Thanh bảo anh ta đi xin cấp trên: "Tôi và chồng đều có cung tên, đây là giấy chứng nhận chúng tôi làm trong đội cung nỏ với đội bảo vệ ở căn cứ Hi Thành, anh có thể đưa cho cấp trên xem."

Anh Hứa cầm lấy: "Được."

Nhưng anh ta thật sự quá bận, tuy tàu chở khách chỉ có hai tầng nhưng chứa quá nhiều người. Tin tức bầy cá mập sắp đến khiến mọi người lo lắng bất an, trên thuyền hơi loạn. Anh Hứa không rời đi được.

Một tiếng sau bầy cá mập kéo đến, trước hết Kiều Thanh Thanh nghe tiếng bom nổ, sau đó cảm nhận mặt nước rung động, thuyền gỗ lắc lư.

"Mọi người nghe thấy không, có thứ gì đó nổ tung đấy!"

"Cá mập đến rồi sao?"

"Trời ạ!"

Thuyền gỗ đung đưa đụng vào thuyền Tống Tam Hà, Tống Tam Hà đứng lên rút dao bên hông ra: "Tôi xuống nước xem thử, mọi người cẩn thận một chút."

"Để tôi đi, Thanh Thanh, em trông coi phía trên." Thiệu Thịnh An cởi áo.

"Chú ý an toàn." Kiều Thanh Thanh cầm áo của anh.

Tống Tam Hà và Thiệu Thịnh An cùng đi xuống nước, Kiều Thanh Thanh lấy cung nỏ ra, mỗi người một chiếc.

Âm thanh trầm đục dưới nước liên tục không ngừng, Kiều Thanh Thanh đoán là đội tàu dùng ngư lôi giết cá mập. Nếu như bom áp chế được thì tốt, nhưng khi tiếng ngư lôi dừng lại thì tiếng súng dày đặc vang lên, người nghe thấy trong lòng căng thẳng. Những người sống sót dựa sát vào nhau, vẻ mặt bối rối. Kiều Thanh Thanh cảnh giác nhìn mặt nước, nhưng vùng nước trong vòng bảo vệ đầy người. Nếu như có cá mập phá hủy vòng vây bơi vào thì trước tiên sẽ tạo thành thương vong cực lớn.

"Xoạt."

Thiệu Thịnh An ngoi lên khỏi mặt nước, lắc đầu vẩy nước: "Bên trong vòng tạm thời an toàn, không có cá mập bơi vào." Sau khi nói xong anh lại xuống nước.

"Ba rất lo lắng, Thanh Thanh, con nói chúng ta có thể vượt qua không?" Ba Thiệu hỏi.

"Chắc chắn có thể, chúng ta ở trong vòng bảo vệ của đội tàu, ba đừng lo lắng quá." Ánh mắt Kiều Thanh Thanh không hề rời khỏi mặt nước.

Sau hai tiếng, động tĩnh ngừng lại, Kiều Thanh Thanh nghe thấy bên ngoài thuyền mọi người truyền đến tiếng hoan hô, cô nở nụ cười, vội nói với Thiệu Thịnh An đang ngâm mình trong nước: "Hết nguy hiểm rồi, anh mau chóng lên đi đừng để bị lạnh."

"Chờ một lát đi, anh còn muốn đi một chỗ."

"Anh muốn đi làm thịt cá mập à?"

Thiệu Thịnh An cười: "Đúng thế, mọi người ai muốn đi chúng ta có thể kết bạn." Đây là thứ tốt để cho gà vịt ăn.

Tăng Quang Vũ rung động: "Tôi muốn đi, ở bên kia tôi chưa từng nhìn thấy cá mập, không thể tưởng tượng nổi bầy cá mập ở nơi này là thế nào." Vừa rồi cô rất sợ hãi, nhưng sau khi nguy hiểm được loại bỏ cô muốn ra tay làm thịt cá mập.

"Vậy thì đi thôi, tôi cởi quần áo ra, anh Ba túi lưới đâu để em kiếm cá trở về." Lưu Chấn nhảy ùm xuống nước.

Bọn họ kết bạn đi xuống nước, hơn một tiếng sau mới trở về, trong tay ai cũng có thu hoạch. Kiều Thanh Thanh ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng trên người bọn họ, đưa tay xoa cục máu còn dính lên tóc Thiệu Thịnh An.

"Bên ngoài vòng bảo hộ đều là màu đỏ, xác cá mập khắp nơi, anh còn thấy nửa đầu cá mập đã bị người của đội tàu vớt rồi."

"Thảo nào trên người các anh đều là mùi máu, mau lên đây coi chừng bị lạnh."

"Cầm thùng cho anh." Thiệu Thịnh An nói. Lúc đó anh còn làm mấy chiếc thùng gỗ, đa phần đều để trong không gian, chỉ để lại mấy chiếc ở bên ngoài.

Ba Thiệu vội lấy một chiếc thùng gỗ cột vào đuôi thuyền ra: "Đưa cá cho em thu dọn, anh mau lên thuyền đi."

Thiệu Thịnh An đưa lưới đánh cá cho ba Thiệu, lúc này mới chống lên thuyền nhảy lên. Cả người anh đều chảy nước, mấy ngày nay ăn ở trên thuyền nên cũng không để ý nhiều như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận