Thiên Tai Càn Quét

Chương 337: Vô Đề

Chương 337: Vô Đề

“Khụ khụ! Đùi phải của bác gần đây không đi đường được, nghĩ muốn bác sĩ Kiều hỗ trợ châm cứu hai cái, Trường Thiên vừa lúc rảnh một hai phải đưa bác tới, khụ khụ.” Trưởng thôn Diệp nói.

Kiều Thanh Thanh đưa ông ta vào nhà, gọi ba Thiệu vào hỗ trợ. Bọn họ đi vào châm cứu, Diệp Trường Thiên thu hồi tầm mắt, nói chuyện phiếm cùng Thiệu Thịnh An.

Hiện tại đề tài nói chuyện hàng đầu đương nhiên là về sương mù dày đặc, Diệp Trường Thiên nhặt nhạnh chút mật báo cùng nói với Thiệu Thịnh An: “Viện nghiên cứu tăng ca làm thêm giờ ở lại nghiên cứu, thị trưởng với người nhà các nghiên cứu viên càng thêm chiếu cố, để bọn họ không cần phải lo lắng về sau…. Đúng rồi, thị trưởng Vu có một người em gái thời điểm điều tra bỗng chết đột ngột, hình như vốn dĩ đã có bệnh tim, mệt nhọc quá độ đột ngột từ trên lầu sáu ngã xuống, chết ngay tại chỗ.”

Mắt Thiệu Thịnh An giật giật: “Thị trưởng Vu? Em gái ông ta tên là Vu Mạn Thục sao?”

Diệp Trường Thiên có chút kinh ngạc: “Anh biết ư?”

“Cũng không phải quen biết, chỉ là nghe nói qua, lúc trước thường xuống gặp bà ấy mang theo người xuống cơ sở để diệt chuột.”

Diệp Trường Thiên gật đầu: “Là bà ấy, bà ấy làm việc rất chăm chỉ, năng lực cũng tốt, tôi còn rất thích bà ấy, nhưng chồng bà ấy thì không tốt như vậy, không phải bà ấy đã mất rồi sao? Công việc của bà ấy bị chuyển giao đến tay chồng, tôi thấy,chồng bà ấy không phải là người thực sự sẽ làm được việc, cái miệng kia thật ra lại rất lợi hại, giở trò nịnh nọt cũng làm tốt lắm, kỳ thật cũng không biết mắt nhìn người của Vu Tĩnh Thâm như thế nào.”

“Anh có ý kiến với thị trưởng Vu ư?”

Anh ta lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Tôi cũng không cần phải nói dối, tôi làm việc cho thị trưởng La tự nhiên tính là người của thị trưởng La, một phái này của tôi cùng phía thị trưởng Vu bên kia là quan hệ cạnh tranh, thế nhưng với người có bản lĩnh thì tôi vẫn rất bội phục, Vu Mạn Thục thật sự rất lợi hại, làm gương cho binh sĩ, làm việc chu toàn, thị trưởng La còn từng khen qua bà ấy. Vu Tĩnh Thâm rất có dã tâm, tôi không thích ông ta, lúc ấy bị phát mật ong hỏng cũng là thủ hạ của ông ta làm, ông ta còn che chở cho họ! Dù sao ấn tượng của tôi về ông ta không tốt, sương mù dày đặc lợi hại như vậy, ông ta còn sai người xuống dưới hỏi cung, Vu Mạn Thục chính là chết đi trong nhiệm vụ này, còn có vài người liên quan ở xã khu bị ho khan nhiều hơn, hiện tại đều đã cáo bệnh về hưu, cậu nói làm việc này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa chính là cung cấp tư liệu sống cho phóng viên, trước khi nhà phòng hộ bị giải trừ, ông ta đã dò hỏi qua mấy hộ, mang theo phóng viên cùng máy quay, nói là thỏa mãn tâm nguyện của dân chúng ở nhà phòng hộ, tặng vài thứ, video ra tới cậu biết ở trong vòng chúng tôi truyền phát tin tức bao lâu không? Mỗi ngày ra một kì, thế nhưng cắt thành mười kì, âm nhạc làm đến đặc biệt cảm động, xem đến nỗi da đầu tôi đều tê dại.”

Chờ Kiều Thanh Thanh châm cứu xong cho thôn trưởng Diệp, cô liền thấy hai người bọn họ ngồi nói chuyện đến khí thế ngất trời, không nhịn được cười: “Em đi điều chế một ít thuốc mỡ, anh Diệp Thiên, thôn trưởng gọi anh vào.” Trưởng thôn Diệp không muốn để ba Thiệu hỗ trợ mặc quần áo.

Diệp Trường Thiên ngừng câu chuyện, cười đáp ứng.

Tiễn đôi cha con này đi xong, Kiều Thanh Thanh tò mò hỏi: “Các anh hàn huyên lâu như vậy, nói cái gì thế?”

Thiệu Thịnh An nhìn Kiều Tụng Chi, Kiều Tụng Chi buông sợi len, xoay cổ: “Ngồi đến nỗi eo lưng của mẹ đều đau, mẹ đi làm cơm chiều đây.” Anh nhỏ giọng đơn giản kể lại.

“Vu Mạn Thục đã chết?” Kiều Thanh Thanh sửng sốt.

Việc này cũng quá vượt ngoài sức tưởng tượng. Cô tiêu hóa một chút, nhìn về phía phòng bếp: “Vừa nãy mẹ ở phòng khách dệt áo lông, nghe thấy xong chưa nói gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận