Thiên Tai Càn Quét

Chương 58: Vô Đề

Chương 58: Vô Đề

Còn Phi Phi tuy trí lực thấp nhưng ngoan ngoãn nghe lời, hắn cũng được nuôi trưởng thành rồi, trong gia đình này, sau này nữa bà sẽ phải dựa dẫm nhiều hơn vào con rể và con gái, bà nhất định phải có nhiều kế hoạch hơn cho con gái mình. Nhìn xuống chiếc khăn trong tay, Kiều Tụng Chi lại tiếp tục đan.

Sau khi vào bếp, Kiều Thanh Thanh lấy một miếng sườn heo và một gói ướp gia vị từ trong tủ lạnh ra, rã đông bằng nước ấm, trong lúc cô lấy rau củ rửa sạch, chấm nước sốt dưa chuột, làm một món salad dưa chuột lạnh. Sau khi rã đông thịt, cô sẽ ướp thịt và sườn non, Thiệu Thịnh An đi xuống lầu, ngửi thấy mùi thơm mới đi vào, “Em nấu món gì mà ngon thế?”.

“Làm một ít thịt chiên giòn, sườn heo hấp tỏi băm, rau xanh xào trộn với dưa chuột, đã đủ vị chưa?” Cô gắp cho Thiệu Thịnh An một miếng, Thiệu Thịnh An tấm tắc khen: “Cũng không tệ, vừa giòn vừa cay, rất ngon.” ,”Em sắp chiên thịt lợn rồi, anh đừng đứng đây nữa mà dính mùi dầu mỡ.”

"Không sao, anh thích nấu ăn mà." Vốn dĩ Kiều Thanh Thanh không thích nấu ăn, nhưng kiếp trước cô đã trải qua cảnh thiếu thốn vật chất như vậy, kiếp này nhìn thấy mọi thứ đều đầy đủ như vậy trong thâm tâm cô ngọn lửa đam mê nấu ăn như trỗi dậy, cô nấu cơm luôn cảm thấy hạnh phúc, thoải mái.

Thiệu Thịnh An đương nhiên ủng hộ việc này, anh cũng rất vui vì Kiều Thanh Thanh cảm thấy vui vẻ, "Vậy anh giúp em một tay."

Kiều Thanh Thanh dặn anh làm bột chiên thịt, tìm một cái đĩa đẹp một chút để bày sườn lên, sau đó bảo anh tìm một cái nồi hấp, "Trong lúc hấp sườn, làm nóng mấy cái bánh bao để lót dạ trước."

Bữa tối rất thịnh soạn, những người lớn tuổi hết lời khen ngợi mấy món ăn tối nay, ông Thiệu và bà Thiệu đều khen tay nghề của Kiều Thanh Thanh, Kiều Tụng Chi lại khen Thiệu Thịnh An vừa cẩn thận vừa giỏi giang, Thiệu Thịnh Phi cũng vui vẻ đến mức cười tít mắt lại, hắn ăn miếng thịt giòn giòn, mọi người vui vẻ hòa thuận, ai ai cũng cảm thấy rất vui.

Dù mất điện nhưng trong đêm nhà nào cũng thắp nến hoặc các dụng cụ thắp sáng khác, trong đêm tối ngoài cửa sổ ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà vẫn soi bóng.

Ngày đầu tiên mất đường liên lạc đã trôi qua như thế này.

Sáng hôm sau, Kiều Thanh Thanh mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào ở bên ngoài, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mở cửa đi ra ngoài nhìn, lúc này mới phát hiện chính là mấy người ở tòa nhà này đang tán gẫu ở hành lang, bàn về mấy vấn đề thông tin và mạng internet. Trong thời đại này, cuộc sống hàng ngày không thể tách rời Internet, internet đột ngột bị ngắt kết nối sao không khỏi khiến mọi người lo lắng được chứ?

"Dì tôi bị mắc kẹt ở đó, tôi còn đăng tin tìm bà ấy trên mạng nhờ giúp đỡ, tôi phải làm sao bây giờ, có còn cứu được không?"

"Con gái tôi đang làm việc trên đài phát thanh, trên đài hình như có động tĩnh gì đó, nhưng nếu không nghe kỹ thì chẳng qua chỉ là tạp âm thôi."

"Tôi sợ rồi, trên mạng đều nói là sắp tận thế, mấy người cảm thấy có giống vậy không?"

"Tôi tính đi ra ngoài mua chút đồ ăn, mấy người ai muốn đi cùng không?"

Sau khi lắng nghe một lúc qua cánh cửa sắt ở đầu cầu thang, Kiều Thanh Thanh về nhà, bàn bạc với chồng xem họ có nên ra ngoài với những người ở tầng dưới hay không.

"Chúng ta vẫn còn đủ thức ăn nhưng dù sao cũng nên giả bộ một chút để người ngoài không biết rằng chúng ta có đủ đồ dự trữ được."

Thiệu Thịnh An cũng có ý tưởng tương tự, "Vậy thì lấy thuyền bè ra, tạm thời không sử dụng thuyền vọt."

“Cũng được.”

Họ thổi phồng những chiếc thuyền bè và mang chúng xuống cầu thang.

Nước lũ đã làm ướt đồ đạc ở tầng ba, hành lang chất đầy hành lý, vật dụng, người ở tầng ba đang thương lượng với cư dân tầng trên để thuê tạm, có mấy gia đình tính đợi họ ra ngoài mua đồ ăn sẽ chặn ngoài hành lang để bàn bạc một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận