Thiên Tai Càn Quét

Chương 251: Vô Đề

Chương 251: Vô Đề

"Vậy tôi ăn một chút cơm rang nhé, một bát lớn như vậy tôi thật sự ăn không nổi."

Cô cầm một bát cơm rang ăn từ từ, cân nhắc rồi nói với Lục Tử một chút tình huống của chị gái cậu ấy.

"Chỉ sợ sẽ chảy máu nặng, hiện tại nếu xuất huyết nặng thì tôi đã dùng thuốc cho chị anh rồi, chờ chút nữa tôi sẽ châm thêm vài mũi cho cô ấy, người nhà các người phải luôn chú ý đến tình hình của cô ấy."

Phải một lúc lâu sau Lục Tử mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của Kiều Thanh Thanh, nước mắt cậu ấy rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Tôi, tôi, vậy tôi đi nói với mẹ đã.”

Ba giờ sau, Diệp Phương xuất hiện triệu chứng băng huyết rõ ràng, bà Hảo không ứng phó được, bao nhiêu năm nay bà ấy không ở nhà giúp người khác đỡ đẻ nữa, chỉ là ba mươi năm trước khi mọi người đều quen ở nhà sinh con, gặp phải tình huống này bà ấy cũng nhờ người nhà sản phụ đưa người đến bệnh viện.

Kiều Thanh Thanh dốc toàn lực cứu Diệp Phương, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngừng chảy máu.

Khi Diệp Phương ra đi, cả gia đình Lục Tử đều lớn tiếng khóc rống, đứa bé sơ sinh cũng phát ra tiếng khóc như mèo trong lòng ba nó.

Bà Hảo chống giường đứng vững, trong mắt ngấn lệ.

Trưởng thôn Diệp nhận được tin tức chạy tới, thở dài: "Mau chóng làm hậu sự cho Phương Phương đi." Nếu không dưới loại thời tiết này, chỉ chốc lát sau thi thể sẽ bốc mùi.

Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An về nhà, trên người cô đều là máu, cũng may ban ngày trên đường ít người ra ngoài, nếu không nhất định sẽ dọa người qua đường.

Sau khi về đến nhà cô thay quần áo trước, Thiệu Thịnh An bảo cô lấy nước ra tắm rửa.

Thấy Kiều Thanh Thanh nhìn anh, anh thấp giọng nói: "Không sao đâu, sau khi em tắm xong tạm thời đừng ra ngoài, người khác không biết em tắm.”

Vì thế cô tắm rửa, Thiệu Thịnh An đi giặt quần áo cho cô, thùng nước tắm kia bị hắt vào thùng chứa đất.

Tâm tình cô thật sự không tốt, trơ mắt nhìn tính mạng của một người trôi qua trước mặt mình, ánh mắt khao khát sự sống của Diệp Phương dường như vẫn còn gần ngay trước mắt. Diệp Phương nói không nên lời, chỉ dùng ánh mắt nhìn Kiều Thanh Thanh, khẩn cầu Thanh Thanh cứu mạng cô ấy. Cô ấy có ba mẹ và em trai, chồng con, cô ấy không muốn đi như vậy.

Nhưng Diệp Phương vẫn đi.

"Con gắng hết sức mình là tốt rồi, thế sự vô thường mà con." Kiều Tụng Chi an ủi cô.

Kiều Thanh Thanh ôm lấy mẹ, thấp giọng nói: "Mẹ ơi, lúc mẹ sinh con có phải cũng rất đau đớn không?"

"Đứa bé ngốc, người phụ nữ nào sinh con mà không đau chứ." Kiều Tụng Chi sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Nhưng mẹ rất vui khi con là con gái mẹ, ông bà nội con có chút trọng nam khinh nữ, lúc mang thai con bọn họ luôn nói con nhất định là con trai, mẹ không tin, ban đêm sờ bụng, gọi con gái ngoan của mẹ ơi, con sẽ đá bụng mẹ, mẹ chờ mong con đến, lúc sinh con y tá nói chúc mừng mẹ sinh con gái, mẹ lập tức cảm thấy mọi đau đớn đều đáng giá.”

Kiều Thanh Thanh đỏ mắt : "Con cũng rất vui vì mẹ là mẹ của con.”

Hưởng thụ sự làm nũng của con gái, khóe mắt Kiều Tụng Chi rưng rưng chất đầy nếp nhăn, bà dỗ dành con gái: "Cho nên con đừng buồn, Diệp Phương cô ấy sinh con trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, cô ấy rất dũng cảm, đứa bé khỏe mạnh bình an, lúc cô ấy đi chắc chắn cũng đã yên lòng.”

"Không." Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Vậy cha mẹ cô ấy phải làm sao bây giờ, lúc con và Thịnh An đi, cha mẹ Lục Tử khóc rất thương tâm.”

"Nhưng trên thế giới này chưa từng có lựa chọn hoàn mỹ, Thanh Thanh, đó là lựa chọn của cô ấy."

Ngày tang lễ của Diệp Phương đã xong, cha mẹ và em trai cô ấy đã đưa cô ấy đi, chôn cất trên ngọn núi gần đó, nghe nói người trong làng của họ sau khi chết sẽ được chôn cất ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận