Thiên Tai Càn Quét

Chương 226: Vô Đề

Chương 226: Vô Đề

Phía sau cửa truyền đến giọng nam khàn khàn nặng nề, anh ta giống như rất đau, nói xong phát ra tiếng thống khổ. Tuy rằng nghe không giống giọng nói của Đại Hùng hay Tuấn Tử, nhưng đụng phải Tôn Tử mà, đau đến nói không nên lời là chuyện bình thường, người bên ngoài vừa mới nâng cao cảnh giác trong nháy mắt đã tiêu tan hơn phân nửa, thậm chí cảm thấy có chút buồn cười.

“Phù, dọa chết tôi rồi, tôi nói sao các anh lại đột nhiên không nói lời nào chứ, chờ một chút, tới ngay đây, đúng rồi người phụ nữ kia đâu.”

Có tiếng khóc của người phụ nữ trong bóng tối.

“Khụ khụ, bắt được rồi, chính là cô ta đánh lén tôi, mẹ kiếp.”

Người nọ càng cảm thấy buồn cười, phía sau giống như có người gọi anh ta một tiếng, anh ta đáp một câu: "Được rồi, anh mau lên đi." Sau đó thả lỏng cười cười đi vào, vừa đi còn trêu ghẹo: "Đại Hùng anh thế là không được rồi, vậy mà để cho một người phụ nữ đánh lén, mất mặt thật đó. Chẹp tối quá, nếu bắt được người phụ nữ kia rồi thì lấy đèn pin của cô ta đi, mở ra soi một chút.”

Ngay sau đó, tất cả âm thanh đều dừng lại.

Kiều Thanh Thanh thở ra một hơi, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập chạy xa, vẻ mặt cô biến sắc, người thứ tư đến trễ cô lập tức đuổi theo, vừa chạy ra ngoài đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông cách đó không xa.

"Thanh Thanh là anh."

Là giọng nói của Thiệu Thịnh An.

"Sao anh lại tới đây?" Cô bật đèn pin lên, nhìn thấy Thiệu Thịnh An đứng ở phía trước, dưới chân là người thứ tư ngất xỉu.

Anh vung dao, máu từ đầu dao rơi xuống đất, trên mặt anh còn có vết máu bắn tung tóe, trong ánh mắt còn lưu lại sự hung ác, nhưng khi anh nhìn qua, Kiều Thanh Thanh chỉ nhìn thấy sự lo lắng và dịu dàng trong mắt anh.

Cô bình tĩnh lại và đi lên phía trước.

"Anh tới đây hỗ trợ, em sao rồi?" Thiệu Thịnh An không thèm lau mặt, tùy ý nhét dao vào bên hông, vội vàng đưa tay lên sờ mặt và cánh tay Kiều Thanh Thanh: "Bị thương không?"

"Không có."

Thiệu Thịnh An ôm chặt lấy cô: "Anh hận mình vô năng như vậy, vừa rồi anh còn nghĩ muốn tự sát." Trốn sau lưng vợ, để vợ một mình đối mặt với nguy hiểm. Thiệu Thịnh An vừa xấu hổ vừa thống khổ, mỗi một phút mỗi một giây anh đều chịu sự dày vò tra tấn, cuối cùng cũng không nhịn được dặn dò người nhà không được lên tiếng rồi chạy tới đây.

“Em không có việc gì, thật sự em không sao cả. Không phải nói người có năng lực thường bận rộn hơn sao, việc giết người này em có kinh nghiệm nhiều hơn anh, anh nhìn em đi, hiện tại không phải là tốt rồi sao, em đại thắng lớn rồi, lấy em làm mồi nhử là giải pháp tốt nhất, bọn họ toàn bộ đều sẽ xông vào em, em có thể một lần giải quyết bọn họ, mọi người sẽ không bị cuốn vào nguy hiểm.”

Nói xong, Kiều Thanh Thanh không nói được gì nữa, cô cảm giác được trên cổ ươn ướt.

"Em thật sự không có việc gì." Cô từ bỏ giọng điệu giả vờ thoải mái, thấp giọng trấn an anh: "Em muốn bảo vệ mọi người, là em muốn làm như vậy.”

Thiệu Thịnh An hít sâu một hơi, rất nhanh sắp xếp lại cảm xúc, anh biết nơi này không phải là nơi nói chuyện: "Đi thôi, chúng ta đi đón ba mẹ.”

Sau khi bọn họ đi, con chuột ngửi thấy mùi hôi nồng nặc từ góc tường chui ra, sột soạt đi vòng vòng, bò lên thi thể, thi thể ở ven đường này cũng bị chó hoang gầy trơ xương chui ra từ cửa cống cắn, kéo vào cống rãnh.

Kiều Thanh Thanh và gia đình hội ngộ, chưa kịp nói chuyện quá nhiều, sau khi xác định cả hai đều không bị thương thì họ tiếp tục lên đường.

Cô biết rằng các thành viên trong gia đình có rất nhiều điều để hỏi cô, nhưng bây giờ nó không phải là thời gian để nói chuyện, ai mà biết sẽ có bọn cướp bóc tiếp nữa hay không.

Cũng may lộ trình tiếp theo coi như thuận lợi, nửa đường bọn họ nghỉ ngơi một lần, ăn chút đồ ăn khuya sau đó tiếp tục chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận