Thiên Tai Càn Quét

Chương 604: Vô Đề

Chương 604: Vô Đề

"Em thay quần áo rồi anh còn ngửi thấy mùi." Kiều Thanh Thanh giơ tay lên ngửi một cái.

“Có hơi mùi máu tanh, em đừng động đậy.” Thiệu Thịnh An cầm khăn lông lau tóc cho cô, khăn lông nhanh chóng dính màu đỏ. Kiều Thanh Thanh thay quần áo rồi lau mặt, nhưng không ngờ trên tóc còn dính máu, đại khái chính là máu ở đây để lại mùi.

"Không có gì, chỉ là gặp hai người có lòng tham." Cô kể chuyện ra.

Từ khi cô bắt đầu nói thì nét hiền hòa trên mặt Thiệu Thịnh An liền biến mất, anh cũng không biết còn có chuyện như vậy.

“Vẫn may, vẫn may còn có mẹ vợ và anh cả ở bên cạnh em, nếu không anh cũng không dám tưởng tượng ra.” Sau khi vợ nói xong thì Thiệu Thịnh An lại tưởng tượng ra tình cảnh bao nhiêu nguy hiểm lúc đó. Nếu như mẹ vợ và anh cả không chống đỡ được thì ba người họ sẽ bị đám người điên cuồng kia xé xác ra mất.

“Không sao, đều qua cả rồi.” Kiều Thanh Thanh cầm tay anh lên trấn an.

Trong mắt Thiệu Thịnh An có sát ý: “Theo như mẹ nói, lúc ấy còn có một vài người bỏ chạy, tất cả những người đó đều là tai họa ngầm.”

"Đúng vậy, chuyện này cũng là không có cách nào khác. Mẹ và anh cả không thể nào tiếp tục đuổi giết bọn họ, tình huống lúc đó không cho phép, họ cũng không có ý giết người nhiều như vậy." Có thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm đã là rất hiếm có rồi, Kiều Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới mẹ cô và anh cả có thể giết người. Mà sau khi cô tỉnh lại, hoàn toàn không thấy bóng dáng những người đó đâu nữa, nếu không cô nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạ.

"Hôm nay xử lý kịp thời, sau này thì không nói chính xác được."

Trong mắt Kiều Thanh Thanh cũng hơi u ám.

"Chỉ đành nước tới đất chặn, giặc đến binh ngăn thôi, chứ không thể không ra khỏi cửa, giống như kẻ gian vậy, ngày nào cũng trốn ở nhà." Thiệu Thịnh An suy nghĩ: "Hay là chúng ta cứ sống như bình thường đi."

"Em cũng nghĩ như vậy, chuyện này không thể gạt ba mẹ được, ngày mai em nói với họ một tiếng, để cho họ cũng cảnh giác hơn."

Hai vợ chồng nhỏ giọng thảo luận xong rồi đi ngủ, ngày hôm sau Thiệu Thịnh An hộ tống cô đi làm, anh quyết định sau này ngày nào cũng hộ tống cô đi làm và tan làm.

"Dù sao đám người Tống Tam Hà cũng biết vị trí của khu rừng rồi, em không cần phải xa nhà nữa.”

Để trấn an chồng, Kiều Thanh Thanh không từ chối.

Buổi sáng mấy hôm sau, đúng lúc gặp đội diệt cá mập quay lại, phía bên đội tàu giống như nước đun sôi, tiếng người ồn ào, bầu không khí vô cùng sốt sắng. Tàu tiến sát bờ, dừng lại ở bến được xây dựng đơn giản, từng thuyền viên bị thương được khiêng xuống, Kiều Thanh Thanh nghe thấy có người gọi cô: "Bác sĩ Kiều, bác sĩ Đàm tìm cô giúp đỡ.”

Kiều Thanh Thanh quay đầu nhìn Thiệu Thịnh An: "Em có thể phải tăng ca mấy ngày, anh đừng đến đón nữa.”

“Em mau đi đi.” Thiệu Thịnh An nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước.

Anh lại nhìn nhìn, vừa định rời đi thì có một người chạy vụt qua người anh, sau mấy bước lại quay lại giơ tay nắm lấy anh. Thiệu Thịnh An may mà chưa rút dao ra cắt đứt tay người này, người này không biết tay của mình suýt chút nữa không còn nữa, trên miệng còn phàn nàn chỉ trích: “Đứng ngây ngốc ở đây làm gì, còn không mau qua giúp đỡ.”

Người đó kéo Thiệu Thịnh An về phía trước, Thiệu Thịnh An trong lòng khẽ động, không vùng vẫy, cứ như vậy bị kéo đi qua đó giúp đỡ.

Doanh trại Thang Châu bận rộn, đầu tiên là đưa người bị thương xuống để tiếp nhận chữa trị, sau đó lại khiêng người chết và phần còn lại của tay chân đã bị cụt xuống, sau đó đưa vào quan tài an táng, cuối cùng mới kéo cá mập lên bờ.

"Một hai một, một hai một, dùng lực kéo lên."

Thiệu Thịnh An ngửa người ra sau, gân xanh trên trán và trên tay nổi lên, anh nghiến răng nghe khẩu hiệu .
Bạn cần đăng nhập để bình luận