Thiên Tai Càn Quét

Chương 142: Vô Đề

Chương 142: Vô Đề

“Những loại thuốc hạ sốt kia đã dùng hết rồi.” Lúc làm thủ tục xuất viện thì cô y tá lúc đó sắp xếp giường bệnh cho họ nói như vậy. Trên mặt cô ấy đầy vẻ mệt mỏi tiều tụy nhưng vẫn cố gượng cười với Kiều Thanh Thanh nói cảm ơn: “Hai hộp thuốc kia đã cứu được năm bệnh nhân sốt cao.”

Kiều Thanh Thanh gật đầu: “Giúp được mọi người thì tốt.”

Lúc về cũng là Thiệu Thịnh An cõng Kiều Tụng Chi, nửa đường Kiều Thanh Thanh hỏi anh có muốn đổi sang cô cõng không. Tiếng cười của Thiệu Thịnh An từ phía sau truyền tới: “Không cần đâu, cõng thêm em ở trên lưng thì anh vẫn có thể đi được.”

Dẫn theo bệnh nhân như Kiều Tụng Chi, đường về hai người Kiều Thanh Thanh chú trọng ổn định, đi vòng xa một chút cũng không sao, đi đường đông người qua lại. Kiều Thanh Thanh không sợ gặp phải cướp, cô tin mình đối phó được nhưng mẹ cô bị bệnh, vì vậy nhưng phiền toái không cần thiết nên tránh được thì tránh.

Trên đường trở về cũng coi như là thuận lợi, duy nhất ngoài dự liệu là Kiều Thanh Thanh gặp phải Lâm Minh Dũng.

Ấn tượng cuối cùng của cô đối với Lâm Minh Dũng là ánh mắt thù hận, kinh hãi không thể tin nổi lúc đối phương sắp chết. Cho tới kiếp này, khi nhìn thấy Lâm Minh Dũng chưa gầy đến mức dơ xương thì nhất thời Kiều Thanh Thanh còn không nhận ra.

Giày trượt băng hoạt động ở trên mặt băng, phát ra âm thanh cứa băng chói tai.

Đôi chân của Kiều Thanh Thanh không dừng lại, lướt qua vai đám người Lâm Minh Dũng.

“Cô là Kiều Thanh Thanh sao, tôi là Đỗ Kiệt này, chồng của Manh Manh.”

Sau lưng truyền tới mấy tiếng kêu gọi, Kiều Thanh Thanh dừng chân một lát rồi xoay người. Cô nhìn thấy Đỗ Kiệt tháo khẩu trang xuống vẫy về phía cô, Lâm Minh Dũng ở trong đám người nghi ngờ nhìn về phía cô, lông mày dính tuyết hơi nhíu lại.

Bỗng nhiên cô cười.

“Ồ, là Đỗ Kiệt à.”

Nhận ra Kiều Thanh Thanh, dối với Đỗ Kiệt mà nói là niềm vui ngoài ý muốn.

“Là tôi đó, đúng rồi, ba cô ở đây này!” Đỗ Kiệt lớn tiếng gọi.

Không biết tại sao Đỗ Kiệt lại đi cùng Lâm Minh Dũng, nhưng đối với Kiều Thanh Thanh mà nói thì hai người này cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, đi chung với nhau nhất định là có vấn đề. Cô nhớ đến thái độ thù địch của em trai và em gái cùng cha khác mẹ của mình thì không thể không hoài nghi âm mưu Đỗ Kiệt ở sau lưng xúi giục người khác cướp đoạt nhà cô.

“Ồ, ba tôi.” Kiều Thanh Thanh nhìn thẳng về phía Lâm Minh Dũng.

Lâm Minh Dũng cau mày, tháo khẩu trang xuống, ngập ngừng nói: “Con là Thanh Thanh.”

Thiệu Thịnh An cũng dừng lại, Kiều Tụng Chi vẫn đang ngủ ở trên lưng anh, anh hơi lo lắng nhìn về phía Kiều Thanh Thanh. Kiều Thanh Thanh trấn an nhìn anh một cái rồi thấp giọng nói: “Anh đưa mẹ đi trước đi, đừng làm mẹ tỉnh.”

“Bọn họ có rất nhiều người.” Thiệu Thịnh An không yên tâm.

“Không sao, nơi này cách thuyền vật tư không xa, tương đối an toàn.” Mỗi một khu vực đều có thuyền vật tư để đảm bảo an toàn. Hai người họ lựa chọn đường đi đều rất gần với nơi có thuyền vật tư.

“Được.” Biết được tầm quan trọng của mẹ vợ trên lưng đối với vợ, vậy nên Thiệu Thịnh An nghe theo lời đề nghị của vợ, tạm thời lui đến một nơi cách đó không xa, tìm một bức tường chắn gió đứng đợi. Ánh mắt anh vẫn nhìn Kiều Thanh Thanh.

Bất chợt, Kiều Thanh Thanh đi đến chỗ của Đỗ Kiệt và Lâm Minh Dũng, đến bên cạnh mới tháo mũ chắn gió xuống, để lộ gương mặt.

“Đúng thật là cô, vậy người kia là chồng cô Tiểu Thiệu, trên lưng Tiểu Thiệu chẳng lẽ là mẹ cô sao. Tại sao mọi người lại ở đây, tiểu khu Kim Nguyên cũng không gần đây. Kia là túi bệnh viện, chắc hẳn mọi người đến bệnh viện thành phố rồi.”

Tầm mắt của Lâm Minh Dũng vượt qua Kiều Thanh Thanh, nhìn về phía Thiệu Thịnh An.

“Tại sao mọi người lại ở đây?”

Lâm Minh Dũng lại cau mày, ông ta là một người rất thích cau mày. Lúc cau mày tỏ ra rất đứng đắn nghiêm túc, khá có phong thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận