Thiên Tai Càn Quét

Chương 176: Vô Đề

Chương 176: Vô Đề

“38 độ C ạ.” Kiều Thanh Thanh treo nhiệt kế về chỗ cũ, quyết định mở điều hòa.

“Trước cứ lắp lại máy phát điện năng lượng mặt trời đi, còn cả điều hòa nữa.”

Từ khi nhiệt độ giảm sâu, Kiều Thanh Thanh bảo Thiệu Thịnh An tháo điều hòa ra, đêm đó cô cũng cất luôn cục nóng điều hòa vào không gian.

“Để anh lắp.” Thiệu Thịnh An nhận lấy gánh nặng này. Để tiết kiệm điện, mọi người mở điều hòa ở phòng ngủ chính trước rồi cùng nhau vào đó tránh nóng. Lắp xong xuôi điều hòa, cục nóng điều hòa thì để ngoài sân phơi, trước tận thế, khi trang hoàng nhà cửa, Kiều Tranh Tranh sớm đã để dặn người ta giữ lại tất cả các đường ống.

Máy phát điện xoành xoạch khởi động, cả nhà nhìn chiếc điều hòa với ánh mắt mong chờ.

“Tích” một tiếng, điều hòa kết nối nguồn điện. Kiều Thanh Thanh ấn nút trên điều khiển từ xa, điều hòa hoạt động bình thường.

“Có gió mát rồi.” Mẹ Thiệu vui mừng nói.

Hai giờ chiều, nhiệt độ không khí lên đến 40 độ C. Cả nhà Kiều Thanh Thanh tụ tập trong phòng ngủ chính tránh nóng. Kiều Thanh Thanh thu dọn giường chăn, trải chiếu trúc lên sàn để tất cả mọi người đều có không gian ngồi hoặc nằm. Chỉnh nhiệt độ điều hòa đến 18 độ C, khó khăn lắm mới thấy mát mẻ. Thân nhiệt Thiệu Thịnh Phi cao nên mẹ Thiệu còn lấy cây quạt ra quạt cho hắn.

Mặc dù điều kiện gia đình tốt nhưng đứng trước hoàn cảnh khí hậu lạ thường này, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề. Ngoại trừ Thiệu Thịnh Phi, không ai trong nhà ngủ được.

Đối với Kiều Thanh Thanh mà nói, những ngày tháng thế này đã được coi là hạnh phúc rồi, cô không còn gì tiếc nuối. Không ngủ được thì cô tiếp tục học tập, ôn luyện bài với người gỗ đánh dấu các huyệt.

“Hình như anh bị sái tay.” Thiệu Thịnh An nhỏ giọng nói.

Kiều Thanh Thanh lập tức quan tâm: “Chắc vừa rồi lắp điều hòa bị thương, anh đưa tay cho em, em xoa bóp cho.” Cô kiểm tra một lát rồi lấy rượu thuốc xoa bóp cổ tay anh. Suốt quá trình này, Thiệu Thịnh An cứ cười nhìn cô.

Cô ngước mắt lên, cũng không nhịn được cười, khẽ hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn rất nhiều rồi, vợ anh giỏi thật đấy.”

“Á!” Thiệu Thịnh Phi đang ngủ mơ bỗng kêu lên một tiếng rồi mở to mắt.

“Bậy rồi, thế này là bị sợ hãi.” Mẹ Thiệu hết sức đau lòng.

“Thanh Thanh à, con thử xem xem có cách nào không?” Ba Thiệu nhìn Kiều Thanh Thanh với ánh mắt chờ mong.

“Để con xem thử.” Kiều Thanh Thanh bắt mạch cho Thiệu Thịnh Phi, quả nhiên là bị sợ hãi: “Uống thuốc thôi, anh cả có thể uống viên con nhộng không ạ?”

“Có thể, có thể chứ, nó uống thuốc ngoan lắm.” Mẹ Thiệu vội nói.

Vì vậy, Kiều Thanh Thanh lập tức lấy thuốc cho Thiệu Thịnh Phi. Quả nhiên hắn rất ngoan, uống thuốc xong không lâu là nhắm mắt lại ngủ luôn.

Xế chiều, Kiều Thanh Thanh bảo mẹ Thiệu đánh thức hắn, không cho hắn ngủ quá nhiều.

“Máy phát điện năng lượng mặt trời đang mở, trong nhà không thiếu điện, vậy thì cho mọi người xem phim hoạt hình đi.”

Mẹ Thiệu tiếc điện nhưng còn thương con trai hơn, lần này bà không từ chối. Kiều Thanh Thanh để Thiệu Thịnh Phi mở cho hắn một bộ phim hoạt hình hắn thích xem, hắn xem đến vui rạo rực.

“Bên ngoài có tiếng động, thuyền xung kích tới đây, chắc là người nhà họ Vương.” Thiệu Thịnh An nói.

Mặt trời lặn xuống đằng Tây, ráng chiều cam đỏ nhuốm lên bầu trời phía Tây. Một con thuyền xung kích đang di chuyển từ hướng đó tới với tốc độ không nhanh lắm. Kiều Thanh Thanh lấy kính viễn vọng xem: “Là bọn họ, chị em Vương Gia Hân, có cả Vương Gia Nhạc.” Không thấy chồng Vương Gia Hân, em trai họ và chồng em gái họ của Vương Gia Nhạc, xem ra là không tìm được.

Thuyền xung kích cập bờ, Vương Gia Nhạc lớn tiếng gọi. Người nhà họ Vương phấn khởi kích động ra đón, thả thang dây cho họ trèo lên.

Dưới nhà náo nhiệt một lúc, sau đó cửa đóng lại, không còn nghe thấy tiếng vang gì nữa.

Hôm sau, Vương Gia Nhạc lên tầng nói lời cảm ơn: “Cho tôi mượn thuyền một ngày nữa nha, tôi ra ngoài tìm em trai và em rể tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận