Thiên Tai Càn Quét

Chương 185: Vô Đề

Chương 185: Vô Đề

Lối đi lầu tám, Chu Bằng tức giận lại đập cửa một cái, bực bội không thôi.

“Anh Bằng, làm sao bây giờ, cửa sắt này thật cứng, công cụ mà chúng ta mang theo không cắt được.”

Chu Bằng có chút tức giận, em họ Đỗ Kiệt nói với hắn phong thủy chỗ này rất tốt này, vừa lúc cho hắn cái cớ để trút giận. Thế giới quái quỷ này không cho người ta sống, hắn còn đang kìm nén vì sao nhà cũ nhà mình sụp đổ, nơi trú ẩn xây dựng bên trên cũng gần như bị phá hủy, nơi trú ẩn không có chút vật tư nào, những người còn ở nơi đó cướp tới cướp lui, cướp cái rắm à, loại nhà dân này rất tốt, vẫn có người ở, cũng không có nhiều người ở như nơi trú ẩn, điều kiện nhất định cũng không tệ.

Sau khi nghe Đỗ Kiệt nói, hắn lập tức quyết định tới cướp chỗ này. Biết nơi này có cửa sắt, hắn còn bảo bạn trở về ngôi nhà đã sớm bị ngập sâu lục lọi tìm đồ, tìm được cái kìm sắt rỉ sét này, vốn cho rằng có thể dễ dàng cắt được cửa sắt, kết quả là căn bản không cắt được.

“Anh, cái cửa này mẹ nó quá cứng, nhất định là rất đắt, làm hỏng cũng không tốt, sau này chúng ta muốn ở nơi này, có một cánh cửa sắt sẽ càng có cảm giác an toàn.”

Chu Bằng mắng một câu, không hài lòng nhìn xung quanh rồi ra lệnh: “Hai người bọn mày canh giữ nơi này, những người khác theo tao đi trèo cửa sổ, lấy dây thừng ra, chúng ta từ cửa sổ lối đi này bò ra ban công nhà bọn họ rồi từ ban công đi vào.”

“Ý tưởng hay đấy anh Bằng, em nhìn thấy rồi, ban công của họ có kính, cái này đơn giản, em mang theo một cái búa.”

“Đi, cứ như vậy mà hành động.”

701, 702 và 802 đã nghe thấy động tĩnh, tất cả đều cảm thấy không thể tin được.

“Ban ngày ban mặt, trộm cướp lại lộng hành như vậy sao?” Bà Vương không thể tin được.

“Bà à, hiện tại bên ngoài đều rối loạn, quân đội không biết đã đi đâu, kẻ xấu hiện tại cái gì cũng dám làm.”

“Vậy làm sao bây giờ, bọn họ hình như muốn tới nhà Thanh Thanh, chúng ta phải làm gì.”

“Chúng ta không giúp được gì đâu, người nhìn nhà chúng ta đi, giờ đã đủ khổ rồi, không còn sức xen vào chuyện của người khác đâu.”

702, con dâu Trịnh Tú Nghi của Trần Bính Cương rón rén khóa cửa sổ lại, sau đó kéo rèm cửa, trở về phòng cùng mẹ chồng bế con. Đứa trẻ sợ hãi bởi bầu không khí này, không chịu được mà òa khóc.

“Đừng khóc.” Trịnh Tú Nghi gắt gao che miệng đứa bé lại, dùng giọng nói tức giận: “Đừng khóc nữa, còn khóc nữa kẻ xấu sẽ bắt con đi rồi vứt xuống nước đấy.”

802, Trịnh Thiết Huy vén rèm che nắng lên một góc, cẩn thận nhìn từ góc kia ra ban công 801 bên cạnh, tim đập rất nhanh.

Những người đó bò ra từ cửa sổ lối đi, muốn nhanh chóng bò ra ban công 801, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, tay nắm chặt rèm cửa sổ, quả thật ông ta không thích 801 bên cạnh, nhưng một đám đàn ông đầu trọc trông hung ác như vậy đến, tiểu khu này về sau còn có ngày bình yên sao? Để ông ta đi ra ngoài hỗ trợ, ông ta lại không có can đảm, ông ta chỉ có một người, những người đàn ông đầu trọc kia có tận sáu người, 801 căn bản không mở cửa, những người này mới đi ra ban công muốn mạnh mẽ trèo vào, ông ta bị ngốc mới mở cửa ra ngoài hấp dẫn hỏa lực.

“Kỳ lạ thật, tại sao không cướp người khác mà là cướp phòng bên cạnh, liệu có phải là kẻ thù hay không.” Bà Trịnh cũng tràn đầy lo lắng: “Bọn họ sẽ không quay đầu đối phó ba nhà chúng ta chứ.”

“Chắc là không đâu, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, từ lúc vào tiểu khu đã trực tiếp đi tới tòa nhà bốn, sau khi vào lại trực tiếp tìm tới 801.” Trịnh Thiết Huy vẫn nhìn sang bên cạnh, mím môi: “Cho dù bọn họ không vào được phòng bên cạnh mà thay đổi mục tiêu, mục tiêu kia cũng sẽ không phải là nhà chúng ta, bà để ý một chút, tôi đi lấy chút đồ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận