Thiên Tai Càn Quét

Chương 235: Vô Đề

Chương 235: Vô Đề

Vòng luẩn quẩn là, sau đó nhà ở trong thị trấn và quận cũng được đưa vào phạm vi quản lý cơ sở của người sống sót, xây dựng bất động sản được sắp xếp lại, đưa vào quản lý, vẫn được ưu tiên phân phối cho người bản địa, những người tị nạn bên ngoài đến không có sản nghiệp, vẫn không thể phân chia tài sản miễn phí. Bọn họ không ngừng bị di dời ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể sống ở bên ngoài căn cứ, thậm chí cùng với đám người Kiều Thanh Thanh là những người sống sót đến muộn nhất, ở trong khu lán trại.

Người kia nghiến răng nghiến lợi, nói người đồng hương của cậu ta đã được phân chia nhà ở, chỉ vì người đồng hương chuyển hộ khẩu vào thôn Thu Diệp, còn mua đất mua nhà ở thôn Thu Diệp.

“Không có thủ tục chính thức, Diệp Sơn làm sao có thể thừa nhận cơ chứ? Tôi đã xem qua sổ hộ khẩu của anh ta, nhưng chỉ là mấy tờ giấy nhăn nhúm mà thôi, lúc tôi đi đến ở tại thôn Thu Diệp, muốn ở đâu không có người quản, ai còn tốn công sức lãng phí vật tư đi mua đất, mua đất lại không có thủ tục đàng hoàng. Tôi thấy chính là thủ đoạn vơ vét tài sản của trưởng thôn, kẻ ngốc mới đi mua nhưng Diệp Sơn lại thừa nhận, thật sự mẹ kiếp cái chia nhà này khẳng định có mờ ám!”

Những ký ức kia còn rất rõ ràng, với kinh nghiệm kiếp trước của cô, cô không thể nào biết được vì sao Diệp Sơn lại thừa nhận thủ tục thôn trưởng Diệp làm, cô cũng không có hứng thú. Cô chỉ biết, thời khắc cùng người nhà đến thôn Thu Diệp, mua đất dời hộ chính là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Mà giờ này khắc này, tiến độ nhiệm vụ này đã hoàn thành một nửa, trong lòng cô cực kỳ vui mừng.

Khi Kiều Thanh Thanh đang mải mê suy nghĩ, trưởng thôn Diệp đã viết xong sổ hộ khẩu, lại viết một tờ giấy khế ước đất đai.

"Ngay cuối con hẻm nhà tôi, chỗ không lớn nhưng đủ cho cả nhà cô sinh hoạt rồi." Trưởng thôn Diệp rất tính toán, ông ta cũng không “bán” đất trống đã bị chiếm đóng cho mấy người Kiều Thanh Thanh, chỉ bắt đầu từ một ít đất trống khiêm tốn trong thôn. Những người ngoại lai không thích sống quá gần với người dân địa phương của họ, vì vậy những khoảng trống ở giữa ngôi nhà nơi người dân địa phương của họ sống thường không chiếm đóng.

Điều đó càng tốt, Kiều Thanh Thanh vô cùng hài lòng.

"Đây, mấy người xem đi." Trưởng thôn Diệp đẩy đồ đạc đến trước mặt bọn họ, xuất thần nhìn ngọn nến trên bàn. Gia đình này trông giống như hành lý không nhiều, tài sản cũng rất phong phú, ngọn nến này cũng là của họ, nếu không ông ta chắc chắn không muốn thắp nến để làm việc.

Trên mặt Kiều Thanh Thanh mang theo niềm vui vừa đủ, cùng mọi người trong gia đình lật xem giấy chứng nhận đất đai và sổ hộ khẩu mới ra lò. Chữ xiêu vẹo không đẹp mắt của trưởng thôn Diệp trong mắt cô, lại giống như thay thế cho giấy thông hành tương lai.

Cô mỉm cười chân thành.

Một gói thuốc còn nguyên vẹn đặt lên bàn, Thiệu Thịnh An cảm kích nói: "Sau này nhờ trưởng thôn chăm sóc chúng tôi.”

Thôn trưởng Diệp rất hài lòng với sự sảng khoái hào phóng của bọn họ, lúc đưa bọn họ ra cửa tuy rằng ánh nến ảm đạm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ sung sướng trên mặt ông ta.

"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo." Kiều Tụng Chi cũng buông bỏ một tảng đá lớn trong lòng xuống, bắt đầu lo lắng về vấn đề thực tế.

"Có lẽ là hai ngày nay đều là ban ngày ngủ ban đêm di chuyển, nên hình như bây giờ tôi không buồn ngủ." Mẹ Thiệu cười khổ.

Ông Thiệu cũng nói không buồn ngủ, Kiều Thanh Thanh chớp chớp mắt: "Vậy bây giờ chúng ta đến địa bàn nhà mới của chúng ta xây nhà đi.”

"Được thôi, đi xây nhà." Thiệu Thịnh Phi là người đầu tiên hưởng ứng.

Mà trưởng thôn Diệp đóng cửa trở lại trong phòng, ngọn nến trong phòng khách vẫn chưa tắt, con trai ngồi ở vị trí ban đầu của ông ta, trong tay chính là bao thuốc kia.

"Thật sự là thuốc lá, thoạt nhìn bao bì có vẻ rất tốt." Con trai trưởng thôn Diệp liếm môi, lật qua lật lại nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận