Thiên Tai Càn Quét

Chương 74: Vô Đề

Chương 74: Vô Đề

“Thanh Thanh, Thanh Thanh.” Nghe thấy tiếng gọi của Kiều Thanh Thanh ở dưới ban công, Viên Hiểu Văn vô cùng kích động vẫy tay xuống dưới: “Thanh Thanh!”

Nhà họ hàng người họ hàng kia ở tầng mười ba, do địa hình khác nhau, nước ở đây đã ngập đến tầng mười.

Hành lang bị ngập nước, Kiều Thanh Thanh và những người khác phải trèo lên bờ từ ban công tầng mười một.

"Sao cậu lại ở đây? Tớ bất ngờ lắm."Viên Hiểu Văn nắm lấy tay Kiều Thanh Thanh, kích động đến đỏ cả mặt.

Chồng của cô, Hồ Nhâm Hải, đang giúp Thiệu Thịnh An chuyển đồ đạc, vừa chuyển vừa nói với Thiệu Thịnh An: "Tại sao hai người lại mang theo nhiều đồ như vậy, tất cả đều hữu ích cho Văn Văn, cảm ơn hai người rất nhiều." Vì hoàn cảnh đặc thù hiện tại, Hồ Nhâm Hải cũng không khách sáo, chỉ có thể nhận rồi đem ghi tạc ân huệ này trong lòng.

Thiệu Thịnh An nghe Kiều Thanh Thanh nói rằng đời trước, Hồ Nhâm Hải đã tặng rất nhiều đồ lặt vặt cho cô, anh cũng cảm ơn hai vợ chồng đã quan tâm đến vợ mình, anh cười nói: “Không có gì đâu, họ là chị em tốt, nhận là đúng.”

Bọn họ phải chuyển đồ hai lần, Kiều Thanh Thanh và Viên Hiểu Văn lên tầng trước, lần đầu tiên gặp bố mẹ chồng của Viên Hiểu Văn và chủ nhà, chú họ của Hồ Nhâm Hải và gia đình em họ của anh ta.

Mọi người chào hỏi nhau, Kiều Thanh Thanh được mời ngồi xuống, khi cô đi xuống, Viên Hiểu Văn vẫn không buông tay cô, chỉ nhìn cô, dáng vẻ đáng thương, Kiều Thanh Thanh mềm lòng, nhẹ giọng hỏi cô: "Sao vậy? Không phải cậu nên vui vẻ khi nhìn thấy tớ sao, khóc nhè làm gì.”

"Tớ rất nhớ cậu, ngày nào cũng phải ở trong nhà, không đi đâu được. Mỗi ngày đều ngồi xổm ở ban công xem mực nước, chỉ nhìn thôi cũng đau lòng." Viên Hiểu Văn líu ríu than thở.

Kiều Thanh Thanh kiên nhẫn lắng nghe và thỉnh thoảng an ủi cô ấy.

Em họ của chồng cô ấy thấy cảnh này liền nói:"Cô Kiều và chị dâu tôi có mối quan hệ tốt như vậy, vào lúc này vẫn đang lặn lội từ xa đến thăm, tình bạn này thực sự rất cảm động.”

"Tôi và Văn Tử lớn lên cùng nhau. Ngoại trừ trường đại học, chúng tôi luôn học cùng trường." Kiều Thanh Thanh cũng mỉm cười, lễ phép nói rằng trong đồ dùng cô mang theo có hai bộ sản phẩm chăm sóc da, trong đó có một bộ dành cho cô em họ, vì vậy em họ liền rất vui vẻ.

Căn phòng này chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, ban đầu có năm người bao gồm Hồ Nhâm Hải, chú của anh ta, anh họ của anh ta, vợ và các con của anh ta, sau khi thêm Viên Hiểu Văn, vợ anh ta và bố mẹ vợ, phòng rất hẹp, thường thì Viên Hiểu Văn và gia đình đông đúc ở chung một phòng, cô ngủ với mẹ chồng, còn bố chồng và chồng ngủ ở tầng dưới.

Kiều Thanh Thanh nhìn một lượt trong phòng, đề nghị Viên Hiểu Văn về cùng mình: "Phòng khách nhà tớ rộng hơn, có thể tách một gian phòng, ở nhà tớ cũng có sẵn một cái giường tầng."

Viên Hiểu Văn do dự một chút rồi từ chối.

"Mẹ cậu và anh rể cậu cũng đang ở nhà cậu rồi, sẽ không rộng rãi. Dù sao đây cũng là nhà chú họ của chồng tớ, hai nhà bọn tớ có quan hệ rất tốt, chật một chút cũng được, chen chúc ở đó cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Cô ấy giả vờ lạc quan: “Chen chúc ở đâu cũng không quan trọng.”

“Vị thế nơi này hơi thấp, sợ sau này cậu phải chuyển đi, sao cậu không chuyển đến chỗ của tớ trước đi. Văn Văn, cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ muốn giúp cậu." Nước mắt của Viên Hiểu Văn thi nhau rơi xuống: "Thanh Thanh, cảm ơn cậu Thanh Thanh, tớ rất vui.” Cô ấy ôm lấy Kiều Thanh Thanh, nghẹn ngào bật khóc, áp lực những ngày vừa qua cuối cùng cũng được giải tỏa chút ít.

Sau khi khóc, cô ấy bình tĩnh lại một chút và mỉm cười, sau đó nói về chủ đề khác.

“Phải rồi, trước khi tớ chuyển đến nhà chú họ có đi ngang qua nhà Manh Manh, còn chào hỏi cô ấy, nhà cô ấy rất tốt, nền nhà cao, dù ngập thế nào cũng sẽ không ngập.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận