Thiên Tai Càn Quét

Chương 236: Vô Đề

Chương 236: Vô Đề

Trưởng thôn Diệp cầm bao thuốc tới, cảm nhận được ánh mắt thèm nhỏ dãi của con trai, ông ta hừ một tiếng: "Không thể tháo ra được." Ông ta quý trọng sờ sờ niêm phong ở thân bao thuốc lá, cầm lấy quyển sổ dày trên bàn, xoay người vào phòng.

Con trai ông ta thở dài một tiếng nghiêng ngả ngồi trên ghế: "Con mới sờ một cái, lại không nói muốn tháo, con cũng không ngốc.”

Trưởng thôn nhanh chóng đi ra, đưa tay dập tắt ngọn nến.

"Cha, thắp nhiều một chút cũng được mà, đừng keo kiệt như vậy." Diệp Trường Thiên ồn ào.

"Con lãng phí kệ con, đây là thứ tốt, phải dùng từng chút từng chút một, sau này thời điểm cần dùng gấp mới có tác dụng." Thôn trưởng mò mẫm ngồi xuống, hỏi hắn: "Con hỏi thăm được chưa? Nếu thật sự có thể thành công, bao thuốc kia lập tức đưa ra ngoài.”

Diệp Trường Thiên thở dài: "Vừa rồi con hỏi thăm, quân đội hiện tại không dễ vào, cha, ai cũng biết quân đội đãi ngộ tốt, Diệp Sơn khẳng định càng nghiêm khắc hơn.”

"Ngày mai cha cũng đi hỏi thăm, Trường Thiên, hiện tại cuộc sống không dễ dàng, nên cha chỉ ngóng trông con có thể gia nhập quân đội, sau này có thể bảo vệ người nhà và thôn làng."

"Biết rồi ạ, con sẽ cố gắng."

Bên kia, Kiều Thanh Thanh đã tìm được đất mà trưởng thôn Diệp bán cho bọn họ.

Nơi này là cuối ngõ nhỏ, bên cạnh là một con đường nhỏ, con đường nhỏ đi qua lại là một khu nhà dân.

"Vẫn rất lớn, giống như trong khế ước, rộng bốn thước hai, dài bảy thước sáu." Ba Thiệu thu lại thước: "Đủ cho cả nhà chúng ta ở rồi.”

"Đầu tiên dọn sạch rác thải và những đồ vật linh tinh trên mặt đất, sau đó chúng ta có thể lắp lều trại."

Hành lý trên xe ba bánh được xếp chồng lên nhau thành đống cao, đèn được treo trên vải bạt chiếu sáng ngôi nhà mới.

Mấy người Kiều Thanh Thanh cùng nhau làm việc, rất nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ rác thải trên mặt đất, tạm thời chất đống ở ven đường.

Nhưng mảnh đất này vẫn còn quá bẩn, trước khi lũ lụt rút đi và nhiệt độ tăng cao, mặt đất khô và hôi thối, muỗi bay xung quanh gián bò khắp nơi.

Mặt Kiều Thanh Thanh không đổi sắc nhét một cái xương bắp chân người vào trong túi rác, gọi Thiệu Thịnh Phi: "Anh cả, lấy xẻng trên xe xuống đi.”

“À à, anh sẽ lấy nó.”

Thiệu Thịnh Phi ôm xẻng xuống, Kiều Thanh Thanh nhận lấy một cái, Thiệu Thịnh An và ông Thiệu cũng cầm một cái, cuối cùng Thiệu Thịnh Phi không cho mẹ Thiệu dùng, hỏi Kiều Thanh Thanh: "Em gái, chúng ta muốn trồng trọt sao?"

"Không trồng trọt đâu, chúng ta đào một tầng đất bên ngoài." Tuy rằng muốn dựng lều trại, nhưng cũng không thể vừa ra khỏi lều trại đã là bùn đất màu đen, mùi kia quá khó chịu.

Bốn người cùng nhau cố gắng, đào một tầng đất trên mặt đất xuống một tầng.

Hàng xóm bên cạnh có người ngồi xổm nhìn, còn nhỏ giọng thảo luận, chú ý tới gia đình bọn họ.

Mẹ Thiệu lau mồ hôi, thở hổn hển nghỉ ngơi: "Đã nửa đêm rồi mà vẫn còn rất nhiều người không ngủ.”

"Ban ngày nóng mà, chỉ có thể chờ ban đêm ra ngoài đi lại, thời tiết quỷ quái này đều làm cho người ta ngày đêm đảo lộn." Kiều Tụng Chi buông ván gỗ xuống: "Uống chút nước đi, mệt mỏi quá rồi.”

Cả nhà ngồi trên ván gỗ uống nước, Thiệu Thịnh Phi chỉ vào phía đông: "Nơi đó thật sáng, còn có chỗ đó cũng sáng lắm."

Thiệu Thịnh An liếc mắt nhìn: "Nơi đó là hướng cửa thôn, hẳn là trại quân đội, sáng mai chắc là sẽ đào giếng nước sâu." Lại nhìn về phía vị trí thứ hai Thiệu Thịnh Phi chỉ, anh sửng sốt một chút: "Đó hẳn là Diệp Sơn, có rất nhiều ánh đèn. ”

Ông Thiệu híp mắt nhìn: "Hình như trên sườn núi có người ở, khắp nơi đều có đèn, bọn họ chắc là cũng có đồ phát điện, có lẽ cũng là máy phát điện năng lượng mặt trời."

"Đúng vậy, trên Diệp Sơn nghe nói trải rất nhiều tấm pin mặt trời, điện cũng dùng không hết." Ngồi xổm cách đó không xa có hàng xóm chen vào, hỏi bọn họ từ đâu tới.

Thiệu Thịnh An cười trả lời: "Chúng tôi từ Hoa Thành tới đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận