Thiên Tai Càn Quét

Chương 298: Vô Đề

Chương 298: Vô Đề

"Những công nhân địa phương xây dựng thôn Thu Diệp được ưu tiên nhận vào. Lúc đó anh biểu hiện không tệ, không bị ghi lỗi nên dễ dàng được chọn.

Anh lại hỏi Kiều Thanh Thanh: "Em bày quầy hàng được không? Anh có thể đi cùng em."

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Không sao, bên này không phải mình em là bác sĩ, ở xã khu Bình An ngoài em ra còn hai ba bác sĩ mở phòng khám tại nhà đó."

"Em muốn đi bệnh viện làm việc không, anh nghe nói bệnh viện đang tuyển bác sĩ."

"Không đi, phiền phức lắm, cần rất nhiều giấy tờ, em nào có giấy tờ chứ, em còn không có giấy phép hành nghề y. Bây giờ quản lý không nghiêm, nếu quản lý nghiêm thì chắc chắn em không bày quầy hàng bán được. Hơn nữa, em biết rõ trình độ của mình, cái gì cũng học sơ qua, không thông thạo gì cả. Lúc đó cô Ngụy nói em quá tham lam, nói Trung y rất uyên thâm, bảo em đừng sốt ruột. Nếu học này học kia cuối cùng chỉ phí công, cuối cùng không học được gì. Em nói với bà ấy em không có sở trường, chỉ học đủ là được rồi. Lúc đó cô Ngụy nhìn em với vẻ rất thất vọng, chắc hẳn ban đầu bà ấy nghĩ em là một người rất ham học hỏi."

Thiệu Thịnh An nắm tay cô: "Nhưng em thật sự rất thông minh, chăm chỉ ham học, bây giờ bản lĩnh của em cũng không kém."

Kiều Thanh Thanh cười lắc đầu: "Anh nhìn em qua lăng kính rồi, em không ưu tú như thế. Thịnh An, suy nghĩ của em rất thực tế, trong thiên tai tận thế, trước khi hỗn loạn, nếu em không thể chữa được thì chúng ta có thể đến bệnh viện. Sau này ví dụ có động đất, vết thương nhỏ, bệnh vặt em trị được, ít nhất không vị vấn đề nhỏ hại chết. Nhưng nếu gặp vấn đề lớn em cũng không có cách nào, chỉ có thể xem ý trời. Cho nên cái gì em cũng học một chút, vẫn là câu nói kia, đủ là được."

"Ừm, mọi chuyện nghe theo em." Thiệu Thịnh An không nói lại chuyện tìm việc làm ở bệnh viện nữa.

"Nhưng vẫn phải đi bệnh viện một chuyến, cả nhà chúng ta kiểm tra tổng quát một lần."

Ngày hôm sau, cả nhà chia hai nhóm, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An muốn đi đến bệnh viên kiểm tra sức khỏe tổng quát.

Người lớn thì không muốn đi, khuyên bọn họ đi tốn không ít công sức.

Một tuần sau mới có kết quả kiểm tra, chưa đợi có kết quả, Thiệu Thịnh An đã đi làm. Sau đó, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe.

Cũng may sức khỏe mọi người trong nhà không có vấn đề, bác sĩ nói sức khỏe bọn họ tốt hơn đa số người. Thậm chí bọn họ còn không bị suy dinh dưỡng, thiếu vitamin hay bệnh dạ dày.

Cả nhà kiểm tra sức khỏe tốn rất nhiều vật tư, nhưng Kiều Thanh Thanh cho rằng đáng giá.

"Chuột lớn quá, nhiều chuột quá."

Phía trước vang lên tiếng kêu, Kiều Thanh Thanh nhét báo cáo kiểm tra vào túi, ngẩng đầu nhìn qua.

"Em gái, có chuột, em nhìn xem." Thiệu Thịnh Phi chỉ phía trước nói.

Đàn chuột chạy về phía cửa bệnh viện, người qua lại ở cửa đều bị chấn động.

"Đóng cửa đóng cửa." Bảo vệ nhanh chóng đóng cửa lại, chuột đụng vào ván cửa phát ra tiếng loạt xoạt.

"Anh cả, qua đây với em." Kiều Thanh Thanh kéo Thiệu Thịnh Phi tránh qua một bên.

Người ở đại sảnh bệnh viện đưa mắt nhìn nhau.

Bảo vệ giữ trật tự: "Không sao cả, mọi người đừng sợ, đóng cửa vì không muốn cho chuột xông vào. Chuột có rất nhiều vi khuẩn, sức đề kháng của những bệnh nhân trong bệnh viện tương đối kém, đụng phải chuột không tốt. Người không bị bệnh đụng phải chuột cũng không tốt, nó rất bẩn đấy."

Mọi người hiểu ý gật đầu, xếp hàng lần nữa.

Kiều Thanh Thanh đứng cạnh cửa sổ, nhìn bảo vệ ở bên ngoài đang cầm lưới bắt chuột. Chuột to mọng tức giận giãy dụa trong lưới, kêu chít chít, âm thanh chói tai.

Rất nhanh, chuột bị bắt hết, lại có bảo vệ lấy nước khử trùng phun ngoài cửa một phen, cuối cùng mới mở cửa.

Mấy người bị chuột bò lên người cũng nhắm mắt lại cho bảo vệ xịt khử trùng, một phen rối loạn dần tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận