Thiên Tai Càn Quét

Chương 240: Vô Đề

Chương 240: Vô Đề

"Các vùng xung quanh cũng không phải chỉ có một thôn chúng ta thôi, con ngủ đi một chút nữa phải đi hỗ trợ đào giếng."

Hai cha con không trở về phòng, sợ đánh thức người trong nhà nên tùy tiện nằm trong phòng khách.

Không biết nằm bao lâu, bên ngoài có người gõ cửa, tiếng la hét hình như mang theo cả sự lo lắng của mùa hè nắng nóng: "Trưởng thôn mau mở cửa."

Thôn trưởng Diệp bừng tỉnh, vội vàng đứng lên, ngay cả nón cũng không kịp đội đã xông ra ngoài mở cửa, chỉ vì ông ta nhận ra đây là giọng của quân nhân canh giữ ở cửa thôn.

"Trưởng thôn, có người sống sót tới nhưng xe hỏng nửa đường, ông mau gọi đồng đội của tôi dậy đón, tôi phải nhanh chóng trở về đầu thôn."

“Ôi ôi biết rồi.”

Quân nhân đưa mắt theo lời nhắn chạy xa, thôn trưởng Diệp vội vàng đi đá con trai dậy, lại đến phòng quân nhân nghỉ ngơi gõ cửa. Ngay sau khi gõ cửa, cánh cửa mở ra từ bên trong.

"Tôi nghe thấy rồi, đi thôi."

Trưởng thôn Diệp vội vàng đề cử: "Anh để cho con trai tôi cùng đi, thằng bé quen thuộc đường xá."

"Cũng được, vậy làm phiền rồi."

Một đám người bọn họ chuẩn bị tốt đồ chống nắng thì xuất phát, trước tiên đến đầu thôn hỏi thăm tình huống cụ thể, sau đó đi theo người sống sót tới cầu cứu đi cứu viện.

"Chúng tôi gặp tên cướp, không còn cách nào đành phải lái xe chạy trốn, nhưng xe bị nổ lốp trên đường, tất cả xe đều nổ lốp, hiện tại mọi người đều bị nhốt trên đường, những tên cướp kia cũng đuổi theo." Gương mặt thanh niên đến báo tin bị phơi nắng đến lột da, môi khô nứt nẻ trắng bệch, giọng nói cũng rất khàn khàn. Cậu ta nói qua gần như toàn bộ tình huống thì không nói nữa, vội vã chạy đi.

Đi ba cây số mới đến được mục tiêu, xa xa có thể nhìn thấy mấy chiếc xe ngã xuống ven đường, các loại vật tư rải xuống đất, một đám người đang đánh nhau.

Nam thanh niên thay đổi sắc mặt: "Bọn cướp đã ra tay còn tôi đi cầu cứu, họ vẫn đang chiến đấu."

Quân nhân cầm đầu vẻ mặt không thay đổi, giơ tay chĩa súng lên bầu trời, ấn cò súng.

"Pằng!"

Tiếng súng vang vọng khắp nơi.

"Tất cả dừng lại."

Trong thôn, Kiều Thanh Thanh mở mắt ra.

"Hình như có tiếng súng." Thiệu Thịnh An nhẹ giọng nói.

"Vừa rồi ba đi ra ngoài đi vệ sinh, thấy đầu ngõ có người gõ cửa gọi trưởng thôn, mặc quần áo xanh, giống như quân nhân." Ông Thiệu nói: "Những người lính đang nghỉ ngơi tại nhà trưởng thôn đều chạy ra, hình như đi về phía đầu làng.”

"Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, sẽ không có việc gì chứ." Kiều Tụng Chi lo lắng nói.

"Chắc chắn không có việc gì, bên cạnh chính là Diệp Sơn, thôn Thu Diệp là một trong những nơi an toàn nhất." Kiều Thanh Thanh đang suy đoán bên ngoài xảy ra chuyện gì mới khiến người ta nổ súng: "Cửa thôn không phải còn có quân nhân đang canh giữ trang bị đào giếng sao?”

"Vậy thì tốt rồi, tiếp tục ngủ đi." Kiều Tụng Chi vỗ vỗ Thiệu Thịnh Phi bất an xoay người, một lần nữa nằm xuống.

Đợi đến sáu giờ, Kiều Thanh Thanh cất thùng nước đá đã tan chảy thành nước, không lấy ra nữa. Cho dù trong những ngày đông giá rét đông lạnh rất nhiều băng cũng không thể tùy ý lấy dụng, một là vì thân thể, hai là vật tư băng có hạn, nếu trước khi kết thúc mùa hè nóng bức đã dùng hết, cuộc sống của tất cả người một nhà này sẽ khổ sở.

Bên ngoài vẫn rất oi bức, nhưng dân làng ở trong phòng trốn mặt trời một ngày đã không chịu được, lục tục ra ngoài.

"Con và Thịnh An đi cổng làng xem một chút, để anh cả đi với chúng con đi." Kiều Thanh Thanh nói.

“Các con đi là được rồi, Phi Phi ngoan ngoãn không thể chạy loạn, nghe lời em trai và em gái con được không?”

Thiệu Thịnh Phi rất quen với lời dặn dò của ba mẹ với hắn, chỉ lo gật đầu, ánh mắt sáng ngời.

Thiệu Thịnh An cười nắm lấy tay hắn: "Vậy chúng ta ra ngoài.”

Nơi cư trú của họ nằm ở giữa nhà của dân làng bản địa, khi họ đi ra sẽ đi ngang qua nhiều người bản địa, gặp phải rất nhiều dân làng đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận