Thiên Tai Càn Quét

Chương 486: Vô Đề

Chương 486: Vô Đề

Mẹ Thiệu ôm chặt con trai, quay đầu nhắm mắt không cho cát bay vào.

Hốc mắt Thiệu Thịnh An lập tức ướt đẫm, anh vừa động, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của mẹ: "Thịnh An, đừng lộn xộn.”

Anh kiên định đứng thẳng dậy, ôm mẹ anh vào lồng ngực mình, ngăn không cho bà ngẩng đầu lên.

"Ngủ một lát đi mẹ, đợi tỉnh ngủ rồi sẽ ổn thôi." Thiệu Thịnh An thì thầm nói. Anh không nhắm mắt lại, anh nhìn qua ô cửa sổ bên ba anh, ánh mặt trời không cách nào xuyên thấu qua gió cát nâu vàng dày đặc trên không trung, khắp nơi đều là màu nâu vàng của cát bụi, cát bụi vui vẻ cuồn cuộn tung bay trên không trung, mắt anh bắt đầu chua xót, anh nhắm mắt lại, sau đó kéo chăn khẩn cấp trùm lên đầu mình và mẹ.

Trận bão cát này kéo dài sáu ngày sáu đêm, trong lúc đó còn xảy ra ba đợt động đất, may mà sức tàn phá không đủ mạnh khiến con người ta kiệt sức, chỉ cần tránh xa đống đổ nát và vết nứt trên mặt đất, tìm một căn nhà hay một nơi tương đối lành lặn để ẩn náu thì vẫn có thể đảm bảo an toàn.

Lều chịu rất nhiều áp lực, nhưng vì không cách nào ra ngoài gia cố lều, Kiều Thanh Thanh lấy 4 thùng nước đặt ở 4 góc để tăng trọng lượng. Ngày bão cát kết thúc, Kiều Tụng Chi vui mừng: "May mà không cùng lúc vừa xảy ra bão cát vừa xảy ra động đất." Nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"Vâng." Động tĩnh bên ngoài dừng lại là vào ban đêm, bọn Kiều Thanh Thanh không lập tức ra ngoài, đợi đến ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất xua tan đi tất cả sương mù, Kiều Thanh Thanh mới bò ra ngoài trước. Cửa lều suýt chút nữa không mở ra được, cát bên ngoài dày đến mức chất thành núi. Sau khi mở cửa lều ra, một đống đất lớn từ bên dưới tràn vào, Kiều Thanh Thanh cúi đầu nhìn thấy trên mặt đất chất đống toàn là sỏi, cát, đá polymer… chôn thành một tầng thật dày, lấy cửa lều làm chuẩn, ít nhất cũng sâu hơn 50 cm. Chẳng trách vừa nãy không mở cửa lều ra được.

"Sâu quá, tối qua mẹ sờ thử, vải dưới đáy lều đều bị cát che khuất hết." Kiều Tụng Chi thò đầu ra nhìn, vẻ mặt lo lắng: "Bên ngoài không biết đã biến thành bộ dạng gì.”

Kiều Thanh Thanh bò ra ngoài, giẫm thử một chân xuống đất, không ngờ đến đầu gối cũng không nhìn thấy. Cô nhìn xung quanh, khắp nơi đều là núi cát, mấy ngày nay chắc không có người nào tới đây, nếu không nhất định sẽ để lại dấu chân trên mặt đất. Không, có lẽ ai đó đã đi qua, nhưng dấu chân đã nhanh chóng bị cát vùi lấp.

Kiều Tụng Chi cũng bước ra ngoài rồi sau đó bị cảnh tượng tối tăm đầy trời làm cho giật cả mình: "Giống như trong tin tức, không khí… khụ khụ… toàn là bụi.” "Mẹ, đeo mặt nạ lên, bảo anh cả phải đeo mặt nạ rồi mới đi ra ngoài." Ba người đi ra khỏi lều, mang theo tâm trạng ngạc nhiên, chấn động nhìn hoàn cảnh mới phát sinh bên ngoài, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ. Tầm mắt đều là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy cây cỏ, càng không nhìn thấy người sống sót, gió yếu ớt cuốn lấy cát bụi, thế giới này dường như đã không thuộc về nhân loại, chỉ có gió cát quay cuồng trên không trung mới là nhân vật chính của toàn thế giới.

Đột nhiên, phía sau lều trại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Kiều Thanh Thanh hoàn hồn, nói: "Chúng ta ăn sáng trước đi, sau đó cất lều vào." Kiều Thanh Thanh nói, nếu bão cát kéo dài thêm hai ngày nữa, chiếc lều này sẽ hoàn toàn bị phế đi, cũng may cuối cùng nó cũng chống đỡ được.

Lều trại bị hư hại nghiêm trọng, nhưng Kiều Thanh Thanh lại không nỡ vứt bỏ, sau này nếu có cơ hội tu bổ sửa chữa lại một chút, hẳn là còn có thể tiếp tục sử dụng được. Sau khi ăn sáng xong, Kiều Thanh Thanh cất lều vào trong không gian, dự định lần sau dùng lều mới. Trước khi rời đi, cô nói với Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi: "Chúng ta hãy lăn một vòng trên đất, làm cho bẩn quần áo một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận