Thiên Tai Càn Quét

Chương 610: Vô Đề

Chương 610: Vô Đề

Ba Thiệu cười vui vẻ: "Không phải Thanh Thanh đã bảo Thịnh An đưa bản thiết kế cho các cậu rồi sao, các cậu cứ làm theo chắc chắn sẽ thành công.”

Mặc dù Thiệu Thịnh An chọn thời điểm khi mặt trời sắp lặn để hạ thủy, nhưng lúc này cũng không phải là khuya, có không ít người bên bờ biển, thuyền gỗ hạ thủy đã được rất nhiều người vây xem.

"Có thuyền cũng vô dụng, hiện tại dưới nước có rất nhiều cá mập, hàng xóm của tôi đi đánh cá hình như là đi hơi khuya một chút, bị cá mập ăn thịt, căn bản chạy không thoát.”

"Các ông nói cá mập thì nên trị thế nào, sử dụng chút thuốc độc giết chết đi.”

"Ông ngốc thế, cá mập bị bỏ độc chết rồi, những loài cá khác cũng bị dính độc mà chết, trong nước có độc, sau này chúng ta ăn gì uống gì, ông đúng là đồ ngốc.”

Thiệu Thịnh An vuốt tóc, gọi Thiệu Thịnh Phi: “Anh trai, chúng ta chuyển thuyền về nhà đi.”

"Được thôi.”

Trước sự quan sát của đám người xem, hai người khiêng chiếc thuyền gỗ lên, đám đông phát ra tiếng kinh hô.

"Sức lực bọn họ khỏe thật, thuyền lớn như vậy mà nói khiêng là khiêng được luôn.”

"Cũng không là gì, thuyền cũng không lớn như vậy mà.”

"Nghe nói, người phụ nữ kia, người mặc áo tím, cô ta có bản lĩnh lớn, vào đội tàu Thang Châu, cô ta chắc chắn đã kiếm được đồ tốt từ trong đội tàu, nếu không chiếc thuyền này sao có thể ra dáng như vậy chứ?”

Kiều Thanh Thanh liếc qua một cái rồi thu hồi lại tầm mắt.

Đám người Thiệu Thịnh An khiêng thuyền, cô đi theo phía sau, Tống Tam Hà đứng ra nói mấy câu cảm ơn với cô, mặc dù anh ta tiếp xúc với Kiều Thanh Thanh không nhiều, sau khi Kiều Thanh Thanh đến đội tàu Thang Châu làm việc lại càng tiếp xúc ít đi, nhưng anh ta biết rõ rằng bản thiết kế là cô bảo Thiệu Thịnh An đưa cho bọn họ.

"Không cần cảm ơn, các anh nắm bắt mà làm đi, lúc thiên tai đến lại bất ngờ không kịp đề phòng, chuẩn bị trước mới có thể có cơ hội sống.”

Tống Tam Hà nhếch miệng: “Cô nghĩ khối lục địa này cũng sẽ đổ sụp giống như Thang Châu sao?”

“Tôi hy vọng là không.” Cô nhìn thẳng vào anh ta. Tống Tam Hà trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Cô nói xem, Diệp Sơn hiện tại là tình hình gì vậy, tôi không tin và không muốn tin Diệp Sơn không có chút tin tức gì nữa.”

Trong khoảng thời gian này, liên tục có đoàn người sống sót qua đây, Tống Tam Hà gặp những chiến hữu khác rồi, mọi người trao đổi tin tức, tình cảnh của mọi người cũng gần giống nhau, đó chính là bị li tán bởi đại địa chấn, sau đó tổ chức lại cứu viện, hình thành nơi tập trung rồi lại di chuyển sau khi không thể giải quyết được vấn đề thiếu nước, cho tới khi đến đây.

Dù mất đi thông tin từ phía trên, bọn họ cũng sẽ không quên trách nhiệm của quân nhân. Nhưng quá khó khăn rồi, không có một cấp trên mạnh mẽ đến sắp xếp mọi mặt, cũng không có chi viện vật tư, bọn họ không biết tiếp theo nên làm thế nào. Tin tức về việc Thang Châu lõm xuống do đội tàu Thang Châu mang đến đã trở thành một tảng đá cực lớn, luôn luôn treo lơ lửng trong lòng bọn họ.

Nên làm gì, tiếp theo nên làm gì.

Giống như đội tàu Thang Châu, quân đội dẫn đầu, cho dù là quân bị hay là vật tư sinh hoạt đều có, tỷ lệ sống sót cao, nhưng phía bên bọn họ chỉ có binh lính rải rác, mặc dù đội của Tô Tông có nhiều người nhưng nhiều người không có nghĩa là mạnh hơn bọn họ, trong đó có không ít người già, người ốm yếu và tàn tật, nhiệm vụ chuyển giao cho những người trẻ khỏe khác là khá nặng nề.

Tống Tam Hà biết rằng những người sống sót trong đội của mình có suy nghĩ của riêng họ, tiểu đội đã đạt được sự cân bằng nội bộ, bọn họ đều hài lòng với tình hình hiện tại và không muốn thêm người vào đội, cũng không vui lòng đi tham gia đội của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận