Thiên Tai Càn Quét

Chương 605: Vô Đề

Chương 605: Vô Đề

"Một hai một, một hai một, kéo."

Đầu tiên là đầu của con cá mập khổng lồ trồi lên khỏi mặt nước, sau đó là một thân hình to lớn, tiếng nước ào ào, cá mập cuối cùng cũng được kéo lên bờ, đòn bẩy phát ra những tiếng kêu rất nặng nề, lung lay sắp đổ.

Người kéo dây cũng ngồi bệt xuống đất, tay đều chảy máu.

Thiệu Thịnh An thờ ơ xoa xoa tay, ánh mắt vẫn dán vào con cá mập lớn, nó giống như một ngọn núi nhỏ ở phía trước, cho dù đã chết rồi, bị nổ tung chỉ còn một nửa thân hình, nhưng dáng vẻ hung tợn vẫn mang lại cảm giác áp bức đáng sợ. Đây là bá chủ biển cả, đây là kẻ địch của con người.

Tim anh đập thình thịch.

Buổi trưa, anh cùng những người khác đi ăn cơm, cho đến bây giờ vẫn chưa ai phát hiện ra anh là người ngoài. Anh chủ động đề cập với người phụ trách, được biết anh là chồng của bác sĩ Kiều ở tổ y tế, lúc đưa bác sĩ Kiều đi làm bị nhận nhầm mà kéo đi làm việc, người phụ trách khua tay: “Chồng của bác sĩ Kiều cũng là gần như là người mình rồi, đến cũng đến rồi thì giúp xong xuôi hẵng đi, tôi tính thù lao cho anh.” Anh cứ như vậy mà ở lại.

Có rất nhiều xác cá mập, Thiệu Thịnh An bận rộn từ sáng đến tối, người trong nhà lo lắng và cử Thiệu Thịnh Phi qua đó tìm, anh dỗ Thiệu Thịnh Phi về nhà và bảo người nhà đừng lo lắng.

Đưa mắt tiễn Thiệu Thịnh Phi rời đi, Thiệu Thịnh An quay trở lại, từ xa nhìn thấy bờ biển vẫn còn sáng đèn, lờ mờ có tiếng cưa máy truyền đến, anh biết chắc chắn là nhân viên hậu cần đang phải mổ xẻ xác cá mập trong đêm, con cá mập lớn như vậy sẽ tốn không ít công sức. Gãi gãi đầu, Thiệu Thịnh An quay trở lại lều.

Buổi tối, Thiệu Thịnh An ở lại qua đêm, cứ như vậy mà làm việc bận rộn hai ngày trời. Anh cầm thù lao về nhà, mỗi ngày đến chập tối đều đến đợi Kiều Thanh Thanh tan làm.

Liên tục mấy ngày, anh quả nhiên không đón được vợ, nhưng ngày nào anh cũng đến đứng đó, nhìn thấy phía bên trong lều trại không có động tĩnh gì nguy hiểm, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi đến ngày thứ năm Thiệu Thịnh An mới đón được Kiều Thanh Thanh, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Thiệu Thịnh An rất đau lòng, liền ngồi xổm xuống bảo cô trèo lên: "Anh cõng em."

"Làm sao anh biết hôm nay em về nhà? Không phải là ngày nào cũng đến đấy chứ?” Kiều Thanh Thanh ngáp một cái.

"Không, chỉ là đột nhiên cảm thấy có lẽ em có thể tan làm rồi, ăn tối chưa?”

"Ăn rồi, em muốn về nhà và lập tức đi ngủ.”

Sau khi về đến nhà, Kiều Thanh Thanh tắm một trận, sau đó chui vào lều và ngủ thiếp đi. Cuối cùng cũng có một đêm ngon giấc, sáng hôm sau thức dậy cô tràn đầy năng lượng, lúc nhìn thấy nguyên mẫu của chiếc thuyền gỗ dưới ánh mặt trời thì càng thêm vui mừng ngạc nhiên, cô chạy qua: “Chiếc thuyền được làm lớn thật.” Sờ trái sờ phải, rất vui mừng.

“Anh biết em thích thuyền lớn, lát nữa sẽ có thể làm xong, phơi một chút là có thể hạ thủy thử nghiệm rồi.” Thiệu Thịnh An cười và dặn dò cô: “Bữa sáng sắp xong rồi, em đi đánh răng rửa mặt đi.”

Lúc đánh răng, Kiều Thanh Thanh đi dạo đến vườn rau xem xem, rau diếp mọc tốt rồi, bữa trưa có thể làm món rau diếp dầu hào. Lại nhìn chuồng vịt, vịt cũng lớn rất nhanh, rất có sức sống.

Sau khi rửa mặt xong, cô nói với Kiều Tụng Chi: "Hôm nay con sẽ dắt vịt đi tắm."

Kiều Tụng Chi bảo cô đi nghỉ ngơi: "Tăng ca mấy ngày nay không mệt sao.”

"Vì vậy nên muốn chăn vịt để thư giãn một chút.”

“Được được, con cũng đi cùng đi, để Phi Phi đuổi vịt, con đừng cực nhọc quá.” Mẹ Thiệu vui vẻ đặt bát đũa xuống.

Bữa sáng là bún chả cá, Kiều Thanh Thanh ăn hai bát lớn, sau đó đi chăn vịt. Cô được nghỉ hai ngày, đợt nghỉ này không phải đi kiếm củi, có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhìn thấy những con vịt nhỏ vui sướng, tâm trạng Kiều Thanh Thanh cũng rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận