Thiên Tai Càn Quét

Chương 356: Vô Đề

Chương 356: Vô Đề

“Đẹp, cảm ơn anh Thịnh An.” Kiều Thanh Thanh yêu thích không buông tay, đem hai con heo nhỏ cùng đặt trên tủ đầu giường, mỗi buổi sáng rời giường nhìn thấy chúng nó liền cảm thấy cả ngày mới tràn đầy động lực.

Mưa axit đột ngột rơi xuống ở một ngày mùa hè nào đó.

Một ngày nọ, Kiều Thanh Thanh cùng mẹ Thiệu Thiệu Thịnh Phi ở chợ bày quán, rõ ràng 15 phút trước mặt trời còn đang ở trên cao, giây tiếp theo mây đen lấp trời, khắp không trung đều tối sầm xuống.

“Trời sắp mưa sao? Không có việc gì, chúng ta có ô che nắng.”

Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn không trung đen nghìn nghịt, dự cảm bất an ập đến, cô bảo mẹ Thiệu thu dọn quần hàng, bọn họ phải lập tức tìm chỗ trú mưa.

Mặt ngoài, cô còn thực bình tĩnh: “Con xem trận mưa này sẽ rất lớn, mưa lớn mà nói sẽ có rất ít người đi dạo phố, dù sao cũng bán không được không bằng thu quán lại, đừng để cho đồ vật bị mưa xối hỏng.”

Mẹ Thiệu cảm thấy có đạo lý, nhanh tay hành động, Kiều Thanh Thanh tay chân lanh lẹ, còn bớt thời giờ nói cùng Thiệu Thịnh Phi: “Anh cả, anh thấy tòa nhà kia không? Cái nhà trên cửa sổ có treo đèn lồng màu đỏ.”

Thiệu Thịnh Phi gật đầu: “Thấy nha em gái.”

“Anh cả có thể cõng cặp xách trên lưng mình, cầm ghế của anh đi nơi đó không? Tòa nhà kia có sáu tầng, anh có thể chạy lên tầng sau, tìm một góc ngồi xuống chờ bọn em không? Em cùng mẹ sẽ đi tìm anh, được không?”

“Được nha!”

Thiệu Thịnh Phi thích trò chơi này, đeo cặp sách ngay ngắn trên lưng, cầm ghế nhỏ lên liền chạy tới hướng tòa nhà kia.

Sét bắt đầu đánh ầm vang trên không trung.

“Mẹ, đi nhanh nào.” Bọn họ đi hai chiếc xe đạp tới, khi tới sau xe Kiều Thanh Thanh buộc đồ vật để bày quán lên, mẹ Thiệu chở Thiệu Thịnh Phi, đây cũng là nguyên nhân Kiều Thanh Thanh để Thiệu Thịnh Phi đi đến trong nhà trước tiên, cô sợ nếu suy đoán của mình trở thành sự thật, trong chốc lát tốc độ ba người hai xe của bọn họ quá chậm, càng sợ mẹ Thiệu bị khẩn trương mà lật xe.

“Mây đen thật dày, hẳn là trời sắp mưa.”

“Mau căng ô che mưa lên! Mau mau!”

“Thu quán thu quán! Đừng để hàng hóa bị xối ướt, đen đủi, thời tiết đáng chết này có để người buôn bán hay không!”

Kiều Thanh Thanh cùng mẹ Thiệu đẩy xe đi ra ngoài, quầy hàng nơi này quá dày đặc, căn bản không có biện pháp lái xe. Cả một mảnh đất này đều là chỗ bày quán, kiến trúc gần nhất chỗ bày quán cũng cách xa 50 mét, Kiều Thanh Thanh thấy thân ảnh cao lớn của Thiệu Thịnh Phi không ngừng chạy vội, hắn giống như cùng với em gái chơi một trò chơi thú vị, chạy về hướng tòa nhà kia, một bước đều không có dừng lại, ngẫu nhiên quay đầu lại xem một cái. Cũng không biết làm cách nào mà hắn có thể tìm được cô trong đám người, hắn hướng về phía Kiều Thanh Thanh nhếch miệng cười, một mặt thiên chân vui sướng, Kiều Thanh Thanh xua tay, làm ra tư thế “Chạy”.

Thiệu Thịnh Phi liền vui vẻ mà tiếp tục chạy, vào lúc bọn Kiều Thanh Thanh đẩy xe qua chỗ bày quán này thì mưa rơi xuống.

“Mẹ, lên xe đạp, đạp nhanh lên!”

Mẹ Thiệu cảm thấy Kiều Thanh Thanh quá nghiêm túc, nhưng ánh mắt con dâu liếc qua kia nên hình dung thế nào đây? Mẹ Thiệu giật mình một cái, không kịp nghĩ gì lập tức làm theo. Sau xe bà không có đồ vật, đạp xe rất nhanh, Kiều Thanh Thanh cùng dùng toàn lực đạp bàn đạp.

Xe đạp của hai người vừa lao ra ngoài hai mét, hạt mưa thứ nhất rơi xuống trên đầu mọi người.

“Thứ gì vậy!”

“Tôi đau quá! Mưa này có vấn đề!”

Tiếng kinh hô, tiếng kêu lên đau đớn, thanh âm đánh vỡ đồ vật, khu chợ còn tính là trật tự lập tức loạn cả lên.

Mẹ Thiệu cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi, Kiều Thanh Thanh thấy tốc độ bà chậm lại, vội quát to: “Mẹ! Tiếp tục đạp, anh cả còn ở nơi đó chờ chúng ta mà!”

Vài giọt mưa bé nhỏ trong vài giây trở nên dày đặc, mẹ Thiệu rốt cuộc phản ứng lại mưa này có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận