Thiên Tai Càn Quét

Chương 73: Vô Đề

Chương 73: Vô Đề

Ông ta cảm thấy tự mãn về lựa chọn của mình, nói đại mấy thứ đồ quý đã bị lấy đi làm ví dụ, ông ta cảm thấy mình rất khôn ngoan và mạnh mẽ, ông ta còn nói về chuyện Đông Sơn tái khởi, định tiếp tục làm giàu về sau, ngay cả két sắt được giấu ở đâu và mật khẩu là gì cũng nói hết với em. Ông ta đã nói rất nhiều lần, bây giờ em đã biết những chuyện đó, đương nhiên em sẽ không để ông ta được toại nguyện.”

Mỗi lần nghe vợ mình nói về việc này, Thiệu Thịnh An đều cảm thấy lòng đau như cắt, nhưng hiện tại anh không dám để lộ suy nghĩ của mình, sợ ngược lại, bà xã lại phải mất công an ủi mình. Vì thế anh không thay đổi sắc mặt, còn tiếp tục tán gẫu về đề tài cô đang nói: “Như vậy thật sự rất tốt, không phải em nói sau khi không gian nuốt chửng vàng sẽ trở nên lớn hơn sao, vậy chúng ta đi lấy thôi, em nói cho anh vị trí chính xác, anh đi lấy.”

Sau hai giờ, bọn họ đến địa điểm, người đi đường rất ít. Đường đi Gần Vịnh Ngự Lung đã bị nhấn chìm trong một thời gian dài, thậm chí trên đường không còn một bóng người.

Khu biệt thự sang trọng chìm trong nước lũ không còn dấu vết, hai người dành thời gian xác định vị trí của khu biệt thự, sau đó xác định thêm vị trí nhà của Lâm Minh Dũng.

“Đã đến biển số nhà 34 rồi, tiếp theo sẽ là căn số 35.” Thiệu Thịnh An trồi lên khỏi mặt nước, Kiều Thanh Thanh liền kéo anh lên.

“Anh mệt không? Hay là để em đi cho.”

Thiệu Thịnh An cự tuyệt, nói chính mình còn thừa sức.

Sau khi tìm thấy biệt thự của gia đình Lâm, Thiệu Thịnh An đeo kính bơi lại và nhảy khỏi thuyền xung kích một lần nữa, Kiều Thanh Thanh đã chuẩn bị rất nhiều thiết bị bơi, bao gồm cả bình oxy lặn, nhưng cô vẫn lo cho sự an toàn của chồng mình. Hình ảnh Thiệu Thịnh An đời trước xuất hiện trước mặt cô với khuôn mặt gầy gò, mệt mỏi, đôi mắt anh đỏ ngầu, chỉ để cho cô thấy một nụ cười nhạt trước khi ngã xuống đất.

Cuộn chặt lòng bàn tay, Kiều Thanh Thanh cố gắng khống chế bản thân, tự nhủ mình không thể tùy tiện nhảy xuống nước được.

Sẽ không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu.

Ào ào.

Thiệu Thịnh An trồi lên khỏi mặt nước, hai tay nâng một cái két sắt lên: “Em cầm cái này trước đi.”

Két sắt cực kì nặng, đè nặng trên tay cô.

"Anh đi lên trước." Kiều Thanh Thanh đặt két sắt xuống, đi kéo Thiệu Thịnh An, Thiệu Thịnh An mỉm cười leo lên: "Đừng căng thẳng, anh sẽ lên ngay."

Xung quanh không có ai, thậm chí không có tòa nhà cao tầng nào, cô không sợ bị ai nhìn thấy, vì vậy Kiều Thanh Thanh lấy một bộ quần áo cho Thiệu Thịnh An thay, sau đó đặt két sắt vào trong không gian. Ở đây, dường như cô nghe thấy một âm thanh vui vẻ, cô đoán rằng có lẽ đó là cảm xúc của không gian ý chí.

Cô cũng trở nên vui vẻ, cảm thấy không gian càng lúc càng lớn, định sau khi về nhà sẽ đo sự thay đổi kích thước, sau đó định đi gặp Viên Hiểu Văn, Thiệu Thịnh An không phản đối điều này, Kiều Thanh Thanh liền lấy ra hai cái túi gạo, một hộp sữa bột dành cho bà bầu và hai hộp đồ dùng khác, cười ra lệnh: “Xuất phát!”

“Tuân lệnh, thuyền trưởng đại nhân.”

Kiều Thanh Thanh vui vẻ cười, cảm thấy tâm trạng mình có thể bay thẳng lên chín tầng mây.

Viên Hiểu Văn cùng chồng và nhà chồng từng ở nhà mới. Trước khi cô ấy quyết định về quê tìm mẹ, chú và những người khác, Kiều Thanh Thanh đã đến gặp Viên Hiểu Văn. Đến lúc đó cô mới phát hiện ra rằng Viên Hiểu Văn và những người khác đã sơ tán theo những người hàng xóm, họ đã đến nhà chú họ. Đáng tiếc, Kiều Thanh Thanh không biết địa chỉ của người họ hàng đó. Đời này, Kiều Thanh Thanh đã hỏi Viên Hiểu Văn địa chỉ trước khi các phương tiện liên lạc đều bị gián đoạn, lần này cô và Thiệu Thịnh An đã sớm tới đó, quả nhiên thấy Viên Hiểu Văn bụng hơi to lên ở ban công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận