Thiên Tai Càn Quét

Chương 270: Vô Đề

Chương 270: Vô Đề

“Được, để anh.” Thiệu Thịnh An đặt cây chổi xuống và giúp cài rèm cửa.

Ba mẹ Thiệu cùng với Kiều Tụng Chi đều có việc để làm, Thiệu Thịnh Phi được giao nhiệm vụ quan trọng là trông coi hành lí, cả nhà đều bắt đầu hành động.

Thị trấn đã được khử trùng, nhưng công việc khử trùng không có cách nào đến từng hộ gia đình cho nên mùi hôi trong nhà cũng còn rất nặng, chuột gián chạy khắp nơi, rác ở độ cao tỏa ra một mùi rất kinh khủng. Ba Thiệu trực tiếp dùng xẻng xúc rác trên mặt đất, mẹ Thiệu giúp đem rác đổ vào trong thùng rác, Kiều Tụng Chi thì dùng gậy gỗ dài quấn khăn, giẫm lên cái ghế đâm rác trên trần nhà xuống.

“Các ống thoát nước trong nhà vệ sinh và nhà bếp đều bị hư hỏng.” Kiều Thanh Thanh kiểm tra một lát, Kiều Thanh Thanh đã kiểm tra và xác nhận rằng mùi phân và phân trong nhà phát ra từ các ống thoát nước bị hư hỏng.

Cô thậm chí không thể tưởng tượng được, bởi vì thời tiết quá nắng nóng, sau khi những người ở các tầng trên đi vệ sinh, phân của họ có thể đã khô trước khi nó kịp xuống phía dưới. Mùi hôi thối đang chảy, ở trong đường thoát nước lên men.

Đường ống thoát nước trong tòa nhà này đã không còn hoạt động nữa, nếu không muốn ăn ngủ trộn lẫn trong mùi phân thì không còn cách nào khác là phải tháo hết ra lắp lại.

Mẹ Thiệu hối hận: “Vậy bây giờ chúng ta sống ở lầu hai, lầu trên có nhiều người như vậy, sau này không phải trên lầu sẽ có nhiều đồ bẩn hơn sao?”

“Bây giờ không có điều kiện để sửa ống nước, biện pháp tốt nhất là hoàn toàn đem đường ống thoát nước phong kín.”

Nghe Kiều Thanh Thanh nói như vậy, Thiều Thịnh An lập tức hiểu ra được vấn đề: “Vậy để anh đi tìm gặp những người sống ở trên, đây không chỉ riêng vấn đề của nhà chúng ta.”

“Chỉ sợ những hộ gia đình trước kia họ sẽ có ý kiến, trước khi chúng ta đến đường ống thoát nước họ vẫn có thể dùng được, ngược lại sau khi chúng ta đến thì không thể dùng.” Kiều Tụng Chi phân tích.

“Cứ thương lượng là được.” Thiệu Thịnh An hành động: “Anh cứ đi thử.”

Thiệu Thịnh An ra ngoài, Kiều Thanh Thanh cùng với mọi người tiếp tục làm.

Sau khi xúc rác ra ngoài lại bắt đầu quét dọn, cuối cùng là dội rửa mặt đất.

Ba Thiệu dội sạch từng chút một, mẹ Thiệu đi theo lau nhà, đem những cái bẩn đều kéo đi, vắt khô vào trong thùng, rất nhanh trong thùng nước đã một đống nước bẩn dơ màu đen.

Sau khi dọn rửa ba lần, mặt đất miễn cưỡng mới sạch một chút.

“Lại phun khử trùng diệt muỗi, mọi người ra ngoài trước đi.” Rèm cửa ở đây cũng được đóng đinh, cửa sổ cũng bịt kín để ngăn chặn tầm mắt với bên ngoài, đảm bảo đầy đủ. Kiều Thanh Thanh lấy thuốc diệt côn trùng ra và phun mọi ngóc ngách, thậm chí cả trần nhà cũng không ngoại lệ, cuối cùng họ đóng cửa lại và cả gia đình đi ra ngoài.

Người xung quanh đến rồi đi, tất cả đều bận chuyển nhà. So với nhà Kiều Thanh Thanh, hành lí của các nhà khác thực sự rất nhiều, chuyển mấy lần cũng không xong, trong lúc nhà Kiều Thanh Thanh dọn dẹp thì có một số người lại quay về thôn Thu Diệp một chuyến, dự định đem chút hành lí còn sót lại đến.

“Cái tiểu khu này chắc là sắp xếp cho tất cả người của thôn Thu Diệp, bao gồm có những người sống trước đó và người dân đến tị nạn.” Kiều Thanh Thanh đánh giá tiểu khu xa lạ này: “Hẳn là chúng ta phải sống ở đây ít nhất nửa năm, đợi thôn Thu Diệp bên đó xây dựng lại thì chúng ta mới về.”

“Mẹ hy vọng rằng việc quay trở lại thôn Thu Diệp sẽ là lần cuối cùng chúng ta chuyển đi, tiếp tục chuyển đi rất mệt.” Mẹ Thiệu vuốt tóc con trai lớn, trong ánh mắt hàm chứa sự chờ đợi: “Sau này chúng ta không cần chuyển đi nữa.”

Kiều Thanh Thanh không thể hứa hẹn, con đường phía trước luôn đi kèm với những thăng trầm, tất cả những gì họ có thể làm là trân trọng từng ngày trong cuộc sống ổn định của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận