Thiên Tai Càn Quét

Chương 472: Vô Đề

Chương 472: Vô Đề

Vừa mới vào phòng vệ sinh, ông cảm giác trời đất quay cuồng một phen. Ban đầu ông ta không kịp phản ứng, tưởng rằng chất lượng giấc ngủ không tốt nên choáng đầu, nhưng ly súc miệng và bàn chải đánh răng bày trên kệ cũng lay động rơi xuống đất. Những nơi khác trong nhà cũng vang lên tiếng đồ vật rơi. Động đất.

Động đất.

Sắc mặt Lâm Minh Dũng thay đổi, chạy ra khỏi nhà vệ sinh lấy túi khẩn cấp. Tiếng hò hét vui vẻ của mọi người không kéo dài đến năm phút, tai họa động đất ập tới.

Tiếng thét chói tai, tiếng hô hoán, khắp nơi hỗn loạn.

Tiếng còi cảnh sát vang lên khiến dân chúng nhớ đến nội dung diễn tập phòng tránh động đất, đám người bắt đầu rút lui. Lâm Minh Dũng đang điên cuồng đi lại trong hành lang, ông ta vất vả chen lấn trong đám người mới chạy đến hành lang đi vào tầng một.

Mọi nơi đều lay động, vô số đồ vật rơi xuống. Lâm Minh Dũng đi về phía đất bằng gần nhất, dưới chân chợt trống rỗng, đầu óc của ông ta cũng trống rỗng theo. Ông ta vô thức kéo người gần nhất, có người đá một cái khiến ông ta mất thăng bằng. Trong tiếng thét chói tai, Lâm Minh Dũng cảm giác thân thể của mình liên tục rơi xuống, sau đó không biết bị thứ gì đập vào đầu. Ông ta ngửa mặt nằm trong kẽ nứt trên đất, ánh mặt trời chói mắt khiến ông ta chảy nước mắt, trước mặt trắng xóa. Trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, Lâm Minh Dũng không thể chấp nhận sự thật này. Lúc đau đớn không cam lòng và tuyệt vọng, ông ta mơ thấy có rất nhiều tòa nhà lung lay ngã xuống khe đất, che đi tất cả tầm nhìn của mình. Đồng thời dưới thân điên cuồng rung động khiến ông ta bị cuốn vào sâu hơn. Ông ta không biết gì cả.

Cả thế giới lay động mãnh liệt, dưới mặt đất như có vô số quái thú ẩn núp mở to miệng, đếm không hết cư dân ngã xuống vực sâu.

Có kiến trúc chất lượng tốt, nghiêng ngả cũng không sụp đổ. Nhưng nếu không may mặt đất nứt ra, cả tòa nhà sẽ ngã về phía khe nứt, bị khe nứt nuốt chửng. Trên hành lang, dân chúng chạy loạn phát ra tiếng kêu sợ hãi, liều mạng vịn lan can cầu thang như muốn theo hành lang nghiêng ngả leo xuống dưới.

"Nhảy xuống đi, chúng ta nhảy xuống."

"Huhu em không dám, em không dám."

"Đưa tay chị kéo lên, nhanh bò lên với chị đi."

Một cô bé kéo em gái bò lên hành lang ngoài cửa sổ, lúc nhà đã nghiêng một góc đáng sợ mới kéo em gái nhảy lên.

Hai người lăn lộn mấy vòng trên đất, người chị giữ chặt em gái gào lên: "Đứng lên, đứng lên, chúng ta tiếp tục chạy."

Trên mặt đường bằng phẳng như có quái vật hưng phấn xuyên qua, lúc xuất hiện run run như gợn sóng. Sau đó mặt đường xi măng không chịu được sự đùa bỗn như thế, mặt đất nhanh chóng nứt ra, xi măng đứt gãy khiến người chạy nạn đến đây không thể đặt chân được.

Cột đèn đường gãy ở phía sau lưng sát người chạy nạn.

"Đệch, mẹ theo con qua bên này."

"Con trai ngoan con đâu rồi?"

"Mẹ ơi mẹ ơi!"

"Mau cứu ba tôi, mau cứu ba tôi."

Công trình kiến trúc cũ kỹ như bã đậu sụp đổ, bụi đất mù mịt, ánh mắt mọi người trở nên mơ hồ. Mọi người cố gắng mở to mắt thích ứng với ánh sáng tìm kiếm đường sống, khắp nơi đều là bóng người chạy loạn, xung quanh đều là tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu cứu và tiếng hô hoán.

"Chạy đi chạy đi." Tiếng huýt sáo đứt quãng vang lên, thành viên đội trị an đã được huấn luyện tự động dẫn đường kẻ chạy nạn trên mặt đất đầy khe nứt. "Đi phía đông đi phía đông, ở quảng trường lớn có mảnh đất trống." "Đừng khóc đừng khóc, tôi dẫn em đi tìm mẹ em, mọi người di chuyển trật tự đừng xô đẩy."

Tiếng nói vẫn có sức mạnh xuyên thấu khi mặt đất đang nổi giận, giờ phút này vô số âm thanh ngưng tụ thành một giọng nói, rất nhiều người chỉ dẫn phương hướng khi hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận