Thiên Tai Càn Quét

Chương 431: Vô Đề

Chương 431: Vô Đề

Người phụ nữ loạng choạng nằm sấp trên mặt đất, Kiều Thanh Thanh lui ra sau vài bước rồi đứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đồng nghiệp vừa rời đi.

“Cô đang xem thường tôi, cô đang cười nhạo tôi chứ gì!” Người phụ nữ chống tay xuống đất ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn Kiều Thanh Thanh gào lên, giọng vừa yếu ớt lại chói tai: “Cô cho rằng tôi không muốn giống như cô sao, cô dựa vào cái gì mà cười nhạo tôi, tôi cũng không muốn sống cuộc sống như vậy.”

Kiều Thanh Thanh biết đối phương đang mất kiểm soát cảm xúc, có lẽ cô ấy đang coi cô là chỗ trút giận, cho nên cô cũng không để bụng lời nói của đối phương, nhưng cô cũng không nghĩ đến chuyện lên tiếng khuyên nhủ cô ấy.

Đồng nghiệp vội vã trở lại, kéo theo một người đàn ông trong tay. Người đàn ông rõ ràng mới bị đánh một trận, mặt đầy bụi đất, một bên má còn đang sưng lên. Nhìn thấy anh ta, người phụ nữ thét lên một tiếng chói tai, cô ấy nhào tới cắn xé, cào cấu, người đàn ông bị khống chế không thể di chuyển, người phụ nữ trút hết tất cả ra như điên, người đàn ông không ngừng kêu lên thảm thiết.

“Được rồi, được rồi, buông ra, Thanh Thanh, cô kéo cô ấy ra đi.”

Lúc này Kiều Thanh Thanh mới tiến lên, dùng sức khéo léo kéo người phụ nữ ra.

“Đi thôi, tội này chính là tội lớn, để cho hắn đi làm khổ sai hai năm đi.”

“Thanh Thanh, cô ghi biên bản cho cô ấy nhé, nhớ để cho cô ấy ký tên điểm chỉ, sau đó hỏi nhà cô ấy ở đâu rồi cô với Đại Thần đưa cô ấy về đi.”

Người phụ nữ ở trong khu ổ chuột, tuy rằng không phải khu mà kiếp trước Kiều Thanh Thanh ở, nhưng cũng đều mang đặc điểm của khu ổ chuột, bẩn thỉu lộn xộn, những túp lều cao thấp chen chúc nằm sát nhau, ánh đèn chiếu vào chỉ có thể nhìn thấy con đường nhỏ giữa những túp lều xiêu vẹo. Kiều Thanh Thanh đưa người phụ nữ về nhà, trong nhà còn có một ông lão đang ho khan, vẻ mặt của người phụ nữ thay đổi, nóng lòng muốn đi vào.

“Chờ một chút.” Kiều Thanh Thanh lấy trong túi ra hai củ khoai tây đưa cho cô ấy rồi xoay người rời đi.

Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng cô, cắn môi, khi bóng dáng của cô sắp biến mất khỏi con hẻm, cô ấy hét lên một câu “Xin lỗi” . Kiều Thanh Thanh không quay đầu lại, chỉ khoát tay.

Một lần nữa bước đi trong khu ổ chuột, đi qua con hẻm tối tăm, ngửi mùi vị quen thuộc trong không khí, tâm trạng của Kiều Thanh Thanh hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước. Cô vẫn không bật đèn, cứ thế mò mẫm đi ra ngoài.

Cô vứt lại bản thân sống một cách suy sụp, yếu đuối, buông xuôi, chết lặng trong quá khứ vứt lại trong bóng tối phía sau mình.

Ba ngày sau, Kiều Thanh Thanh nhận được mệnh lệnh đưa nhóm nghi phạm phạm tội mới bắt được đến viện thẩm tra, trải qua phiên tòa cuối cùng của viện thẩm tra, những người này sẽ mang đủ loại tội danh trên mình và sẽ phải tiến hành lao động cải tạo. Thời gian lao động cải tạo có dài có ngắn, có người sẽ bị đưa đến công trường, có người sẽ bị đưa đến vùng thôn quê khai hoang. Thị trưởng La cho rằng chỉ giam giữ đơn thuần chính là lãng phí tài nguyên, hiện tại thứ mà căn cứ đang cần nhất chính là lao động, cho nên ông đang ra sức thúc đẩy việc thay thế hình phạt tù bằng lao động.

“Ngoan ngoãn một chút đi, đi nhanh lên.” Đội trưởng đi tuần tra đội ngũ, thỉnh thoảng lại cao giọng quát mắng vài câu. Kiều Thanh Thanh được sắp xếp ở phía sau đội ngũ, cô im lặng nhìn đội ngũ thật dài phía trước. Nhóm này có khoảng chừng hai trăm người, đây số người tích góp được trong chỉ trong nửa tháng nay, khó có thể tưởng tượng được một tiểu đội an ninh này lại có thể bắt được nhiều người như vậy, cả căn cứ nhiều tiểu đội an ninh như thế, số lượng phạm nhân bắt được trong nửa tháng phải đáng kinh ngạc đến cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận