Thiên Tai Càn Quét

Chương 390: Vô Đề

Chương 390: Vô Đề

Cũng không phải tất cả quạ đen đều của nhà cô, có của nhà chúng tôi bị nhà mấy người hấp dẫn qua, chúng tôi phải có phần mới đúng."

Lời này người nói hùng hồn, người nghe chỉ cảm thấy nhảm nhí.

Cách cánh cửa sắt, Kiều Thanh Thanh nói với hàng xóm đòi nói lý lẽ: "Nghe ông nói vậy là tôi không đúng. Ông muốn tính cũng được, trả xác quạ đen lại cho ông, ông nói bao nhiêu thì bấy nhiêu."

Cả nhà lộ vẻ vui mừng.

"Nhưng ông phải trả phí bắt quạ cho tôi, tôi không làm phí công, cũng không làm từ thiện."

"Vậy cô muốn bao nhiêu?"

"Cung và tên tôi làm thủ công, một mũi tên một cân thức ăn, mỗi cung nỏ giết một con quạ sẽ bị hao tổn, tiền sửa chữa là nửa cân thức ăn. Kỹ thuật của tôi bách phát bách trúng, giá không rẻ, bảo tôi giết quạ đen thì thù lao giết mỗi con quạ là năm cân thức ăn. Nể tình hàng xóm, tôi không tính số lẻ, một con quạ ông trả tôi sáu cân thức ăn đi."

"Cái... Cái gì?" Ông ta hô lớn: "Sao không đi cướp đi?"

Kiều Thanh Thanh cười lạnh: "Câu này trả lại cho ông."

"Tôi mặc kệ, cô trả quạ lại cho tôi, không thì chúng tôi sẽ không đi."

"Tùy ông." Kiều Thanh Thanh quay đầu muốn vào nhà.

"Kiều Thanh Thanh, cô đừng khinh người quá đáng, tôi không phải quả hồng mềm." Vừa dứt lời, Kiều Thanh Thanh chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng phá cửa. Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang chặt cửa sắt, có lẽ ông ta chỉ muốn uy hiếp Kiều Thanh Thanh, chặt mấy lần thấy cô quay đầu đã dừng tay. Ông ta đứng trên bậc thang, ngửa đầu uy hiếp nói: "Nếu như cô không nói lý lẽ thì tôi sẽ không khách sáo với cô."

"Thanh Thanh." Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu lo lắng gọi cô lại.

Kiều Thanh Thanh cười trấn an bọn họ: "Mẹ, hai người đừng đi ra." Sau đó quay đầu.

"Vậy thì tốt, tôi cũng không muốn nói lý lẽ với ông." Cô bước nhanh tới, một phát túm tay người đàn ông đang nắm cửa sắt, dùng sức kéo một cái. Ông ta nhào lên cửa sắt, cổ tay bị Kiều Thanh Thanh nắm lấy, tay vô thức buông ra, dao rơi xuống đất.

"Ba."

"Chồng."

Người đàn ông sợ hãi lại tức giận, muốn đưa tay kia lên phản kháng lại bị Kiều Thanh Thanh túm lấy. Cô đưa một tay khác rút dao từ bên hông ra để ngang cổ người đàn ông.

"Cô, cô tính táo chút đi." Ông ta vô cùng hối hận, ông không ngờ Kiều Thanh Thanh lại mạnh như thế, ông giãy dụa mà không rút tay ra được, cả người như ếch xanh bị treo trên cửa sắt. Lưỡi dao lạnh lẽo đặt lên cổ khiến ông rùng mình, trực giác ông bảo Kiều Thanh Thanh thật sự sẽ để ông đổ máu.

Trực giác của ông không sai, Kiều Thanh Thanh không quan tâm khẽ rạch một cái, cổ ông ta bị rạch một đường, máu chảy ra ngoài.

"Chồng." Người vợ chấn động thét lên.

"Nhớ rõ, Kiều Thanh Thanh tôi không phải quả hồng mềm, nếu lần sau dám đến kiếm chuyện nữa thì tôi sẽ cắt sâu vào, đã nghe rõ chưa?"

"Nghe rồi, nghe rồi, bác sĩ Kiều bỏ qua cho tôi đi, lần sau tôi không dám nữa."

Kiều Thanh Thanh miết dao lên mặt ông ta để lau sạch vết máu, sau đó buông tay ra: "Cút."

Tay chân người đàn ông như nhũn ra được người nhà đỡ xuống lầu, đứa bé đi theo sau oa oa khóc lớn.

"Bác sĩ Kiều, cô làm rất tốt." Trì Ngọc Tú giơ ngón cái với Kiều Thanh Thanh sau đó đóng cửa lại.

"Thanh Thanh, con không sao chứ?" Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu hỏi han.

"Không sao, con không sao cả." Kiều Thanh Thanh cười tủm tỉm: "Hai người về trước đi, con thuận đường đi tầng sáu tưới nước rau quả, sau đó đi xuống lầu múc nước."

"Mẹ đi cùng con." Kiều Tụng Chi kiên trì muốn cùng ra ngoài, Kiều Thanh Thanh không tiện cản lại.

Hai người cùng đi tầng sáu tưới nước cho rau quả, sau đó thùng xuống lầu. Lúc đi qua tầng bốn, Kiều Thanh Thanh có thể nghe được tiếng động ở nhà kia, trẻ con khóc người lớn khóc. Người đàn ông rống lên một tiếng: "Đừng khóc, có mất mặt không?"

Kiều Tụng Chi liếc mắt: "Mẹ thấy người mất mặt nhất là ông ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận