Thiên Tai Càn Quét

Chương 424: Vô Đề

Chương 424: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh cùng một người bạn đồng hành khác bắn ra hai mũi tên, trong bóng tối nhắm chuẩn thân thể của kẻ địch bay tới, hai tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.

“Là tay bắn nỏ, rút mau.”

Ánh đèn chiếu khắp bốn phía, người bạn đồng hành thở phào nhẹ nhõm: “Những người đó bỏ chạy rồi.”

“Tôi nghe nói con đường này rất nguy hiểm, thường xuyên có người bị cướp ở chỗ này, đội an ninh rất coi trọng tuần tra trên con đường này.”

Đang nói, đội trị an từ đầu kia đã tuần tra đi tới, phía sau đội ngũ là một đoàn dài người đi đường muốn đi đến xã khu Bình Sơn, bọn họ mượn sự che chở của đội an ninh, thấp thỏm đi được hơn phân nửa lộ trình. Hai bên gặp nhau, đội trưởng tiểu đội an ninh trên con đường này tiến lên hỏi thăm, thấy bọn họ mang theo rất nhiều hành lý và tiền lương, bên hông buộc túi tên liền biết ngay bọn họ là đội cung nỏ đang nghỉ phép về nhà.

“Các cô chắc là không cần hộ tống đâu nhỉ?”

Kiều Thanh Thanh cùng bạn đồng hành thương lượng một chút, sau khi đạt được sự đồng thuận, bọn họ để cho Kiều Thanh Thanh trả lời: “Vừa rồi chúng tôi mới gặp phải cướp, có điều bọn chúng cũng không làm gì được chúng tôi, các anh đi đi, không cần quan tâm đến chúng tôi đâu.”

Tiểu đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy là tốt rồi, các cô cẩn thận một chút, phía trước có một một đoạn đèn đường bị cướp làm hỏng, lúc các cô đi qua chú ý chiếu sáng kẻo bị đánh lén, chúng tôi hộ tống nhóm người đi bộ này đến xã khu Bình Sam trước đã.”

Đội ngũ tách ra, các bên tiếp tục đi về hướng của mình.

Ba giờ sau, Thiệu Thịnh An và bạn đồng hành cũng đến con đường này. Khi đi ngang qua đoạn đèn đường bị hỏng, anh đeo đèn đội đầu rồi trèo lên cột đèn, lấy dụng cụ ra khỏi ba lô bắt đầu sửa đèn đường.

Bạn đồng hành ngạc nhiên thốt lên: “Sao anh trèo nhanh quá vậy, cầm tinh con khỉ à?”

“Thịnh An, anh còn biết sửa đèn đường nữa à.”

Thiệu Thịnh An miệng cắn cờ lê, hai chân quắp quanh cột đèn cố định thân thể, ngửa đầu cắt dây, không trả lời bọn họ.

Những người bạn đồng hành rọi đèn pin lên giúp anh chiếu sáng.

Mười phút sau, đèn đường trên đỉnh đầu nhấp nháy hai lần, khôi phục lại ánh sáng.

Lúc Thiệu Thịnh An trượt từ trên cột đèn xuống, nghênh đón anh là nắm đấm của bạn đồng hành. Bạn đồng hành dùng nắm đấm nhẹ nhàng đụng vào bả vai anh, cười trêu chọc: “Không ngờ cậu còn có món nghề này nữa đấy nhé.”

“Trước đây tôi là thợ điện, được rồi, chúng ta đi tiếp thôi.” Thiệu Thịnh An không nói nhiều, nhận lại xe đạp của mình từ tay bạn đồng hành.

Đoàn người tiếp tục chạy đi, ánh đèn đường phía sau kéo bóng bọn họ trở nên dài ngoằng.

Một tháng không về nhà, nói không lo lắng cho người nhà thì đúng là giả. Kiều Thanh Thanh nóng lòng muốn về nhà, sau khi tiến vào xã khu Bình An tim liền đập nhanh hơn, mở cửa hành lang, leo cầu thang, đi lên tầng sáu. Cô lấy chìa khóa ra, dừng lại vài giây, cuối cùng không mở khóa mà giơ tay gõ cửa.

Một cái hai cái ba cái, trong phòng có người cất cao giọng hỏi: “Ai đấy?”

Giọng nói khỏe khoắn đầy sức sống, Kiều Thanh Thanh vừa nghe liền nở nụ cười: “Con, Thanh Thanh đây.”

“Ôi Thanh Thanh trở về rồi!” Cửa rất nhanh đã được mở ra, mẹ Thiệu tươi cười rạng rỡ kéo tay cô: “Cuối cùng con cũng về rồi, có mệt không, có khát nước không, mau vào nhà đi con.” Nói rồi khom lưng định xách hành lý của Kiều Thanh Thanh. “Không cần đâu, để con tự xách ạ.”

Mẹ Thiệu làm sao đồng ý được, trước tiên kéo Kiều Thanh Thanh vào rồi lại nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy hành lý và xe đạp, đem đồ đạc toàn bộ xách vào nhà.

Sau khi vào nhà, bà lại lo chuẩn bị nước nóng cho Kiều Thanh Thanh đi tắm: “Bà Chi và Phi Phi đang ở trên lầu cho gà ăn, lát nữa sẽ xuống, con đi tắm rửa trước đi, đợi lát nữa cho bọn họ một bất ngờ.”

“Mẹ, mấy ngày nay ở nhà vẫn ổn chứ ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận