Thiên Tai Càn Quét

Chương 498: Vô Đề

Chương 498: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh gật đầu, lấy một thùng trà sữa ra, bưng hai ly tới.

“Anh cả, chúng ta không ăn đường trắng, chúng ta uống trà sữa được không?”

Vậy thì càng tốt hơn đó.

“Em gái không uống sao?”

"Em không uống, em đang ăn thử thực vật mới đó, anh cả và mẹ uống đi."

"Mẹ không uống, cất đi." Kiều Tụng Chi cũng ý thức được nguy cơ lương thực, bản năng muốn tiết kiệm chút.

"Uống đi mẹ." Kiều Thanh Thanh nhét ly vào trong tay Kiều Tụng Chi, nháy mắt mấy cái với bà ấy: “Còn rất là nhiều trà sữa mà, thật đó mẹ."

"Mẹ…"

“Mẹ à, lấy những thực vật này về không phải là bởi vì chúng ta thiếu vật tư mà là coi như bây giờ chúng ta không ăn được thì cũng có thể biết thứ gì có thể ăn được. Chúng ta có thể đề phòng bất kỳ tình huống nào, mẹ cứ như vậy khiến con rất buồn đó.”

Con gái vừa làm nũng lại vừa nói lý lẽ khiến Kiều Tụng Chi không còn cách nào khác phải nhận lấy.

Thiệu Thịnh Phi ở bên cạnh thì vui vẻ cầm lấy ly trà sữa, uống từng ngụm một.

Kiều Thanh Thanh hơi chững lại.

“Con sao thế, có phải sau khi ăn đồ kia vào không thoải mái không?” Sau khi Kiều Tụng Chi uống một hớp trà sữa thì tinh thần thả lỏng ra hơn, bà ấy thấy con gái vậy thì lo lắng hỏi.

“Không mẹ, con đang suy nghĩ trời đang mưa thì con nên để dành một ít nước mưa.”

“Ấy, thế mà mẹ không nghĩ ra. Con nhanh đi lấy thùng ra hứng đi.”

“Ngay cạnh cũng có người, lúc chúng ta đến đây thì không có cái thùng nào cả, hứng nước ngay trong lều mình đi.”

Lúc trước khi có bão cát đã khiến cho lều vải tổn hại không ít, đặc biệt là đỉnh lều bị thổi quá mạnh. Cho dù Kiều Thanh Thanh dùng gậy chống cao đỉnh lều lên để cát trôi xuống thì đỉnh lều cũng bị thổi chỉ còn lại một lớp mỏng, chắc đợt mưa lần này đã khiến đỉnh lều bị hỏng hoàn toàn, bị dột nước. Kiều Thanh Thanh lấy từ trong không gian ra một đoạn ống nhựa, sau đó đâm thủng chỗ bị hỏng trên đỉnh lều kia, dùng nó làm ống hứng nước mưa. Tiếp theo cô dùng vải chống nước cố định chỗ thủng lại, dẫn nước từ ống nhựa vào trong thùng.

Kiều Thanh Thanh lấy thêm thùng ra để hứng nước. Nhìn nước mưa chảy từ ống nhựa xuống thùng, Kiều Tụng Chi vui vẻ khen ngợi cô: “Con gái mẹ thật là thông minh.”

"Em gái thật thông minh" Thiệu Thịnh Phi phụ họa theo.

Ánh mắt Kiều Thanh Thanh mang theo nụ cười, cô nhìn nước mưa ở trong thùng, sau đó trong mắt lại ánh lên vẻ hơi lo lắng. Cô không dám nói ra sợ khiến mẹ và anh cả lo lắng, nhưng thật sự là cô rất lo lắng cho mấy người Thiệu Thịnh An, trời mưa như vậy không biết họ có tìm được chỗ tránh mưa hay không.

Cổ họng cô nghẹn đắng, cô lấy lại tinh thần, tiếp tục chú ý sự thay đổi của cơ thể.

Mây tiếng trôi qua, cổ họng và đầu lưỡi cô vẫn chìm ngập trong sự khó chịu khổ sở vì ngứa ran, nhưng cơ thể lại không có các triệu chứng choáng váng buồn nôn, hay là đau bụng tiêu chảy.

"Ăn sống thì tạm thời không có vấn đề gì, nhưng con ăn ít quá nên không đủ để phán đoán, vẫn nên nấu chín ăn đi." Kiều Thanh Thanh vừa nói, vừa cho vào trong ba lô của Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi thêm một bật lửa và hai hộp diêm. Trong quá trình chạy nạn thì lửa vô cùng quan trọng, trong ba lô cũng chật cứng đồ đạc, ngay cả quần áo còn không có.

"Đủ rồi mà, trong túi xách còn có cả kính lúp và đá để đánh lửa, bất kể tình huống nào đi nữa thì chúng ta cũng có thể đánh lửa mà." Kiều Tụng Chi vỗ tay của cô.

“Vâng.” Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng trả lời, sau đó tựa đầu vào người mẹ mình.

Ngày động đất thứ bốn mươi, những người sống sót trong cơn mưa ở khu đổ nát ngày càng vắng vẻ hơn.

Quân đội một lần nữa tập hợp lại, đội trị an phân tán thành nhiều tiểu đội đi cứu viện ở khắp nơi. Dư chấn, bão cát và cả mưa lớn đều ngăn cản quá trình cứu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận