Thiên Tai Càn Quét

Chương 64: Vô Đề

Chương 64: Vô Đề

Thiệu Thịnh An nghĩ ngợi rất lâu, nói muốn uống trà hoa quả: "Trong đó nhất định phải có dưa hấu, thơm, chanh, không bỏ táo, mà bỏ cũng được, thêm một chút dừa nữa."

"Tất nhiên có thể, anh muốn thêm đá hay không đá."

“Không đá.”

"Vậy anh chờ một chút, em đi làm."

Nhìn thấy Kiều Thanh Thanh đang tìm kiếm công thức nấu ăn trong sách điện tử, đôi mắt của Thiệu Thịnh An tràn đầy sự dịu dàng.

Món trà hoa quả làm theo công thức có vị chua chua ngọt ngọt đều được cả nhà yêu thích và khen ngợi. Kiều Thanh Thanh được khen rất nhiều, cô đi pha trà gừng và trà sữa, thậm chí còn làm trân châu, ông bà Thiệu và Kiều Tụng Chi không thích trà sữa, nhưng họ hết lời khen ngợi trà gừng.

"Mùa đông uống cái này rất tốt, xua tan cái lạnh."

Những thùng đồ uống được đem đi cất trong không gian bí mật, Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh An che chắn cho cô, ông bà Thiệu hoàn toàn không phát hiện ra không gian bí mật của cô.

Gây sức ép lên các mặt hàng, những đồ cứu trợ do gián đoạn nguồn cung ứng nguyên liệu bên ngoài cuối cùng cũng có chuyển biến tốt.

Vào sáng ngày thứ năm, họ nghe thấy tiếng vù vù của trực thăng.

Đồ cứu trợ đã đến.

Kiều Thanh Thanh thầm nghĩ.

Khi lên sân thượng, dù mưa lớn nhưng cô thấy một tốp máy bay cắm cờ quân sự vẫn bay trên trời.

Họ từ từ đáp xuống, ném từng đồ cứu trợ lên nóc các tòa nhà cao tầng.

Nhiều người đã hoảng hốt, cố gắng tập trung đến cửa sổ và ban công để nhìn lên.

"Hình như là đang phát đồ viện trợ, chúng ta được cứu rồi nhưng cả nhà chúng ta đều không biết bơi."

"Nó dừng ở đâu, chỗ chúng ta đâu có.”

"A, tới đây, tới đây, bay tới chỗ chúng tôi đi."

"Đây cũng khoa trương quá rồi, dùng trực thăng để vận chuyển đồ cứu trợ sao."

Tiểu khu Kim Nguyên mà Kiều Thanh Thanh ở tràn ngập những tiếng la hét phấn khích giống như kiếp trước của cô, đủ lớn để đâm thủng cơn mưa.

Giống như kiếp trước, một thùng lớn đựng đồ cứu trợ đáp xuống nóc nhà Kiều Thanh Thanh nhưng lần này nhà cô đã chắn hết sân thượng nên nó rơi xuống nhà họ Trịnh bên cạnh.

Người dân ở tầng 6 và tầng 7 kéo lên tầng thượng nhưng bị cổng sắt chặn lại, họ tỏ thái độ bất bình và đập cổng sắt kêu cứu.

Thiệu Thịnh An bước ra, gõ cửa nhà họ Trịnh.

"Tiểu Thiệu, cậu mở cửa trước đi, mấy người xây cổng sắt ở lầu 8 khi nào, sao không nói ai một tiếng vậy." Tống Kiện Dân bất mãn nói.

Thiệu Thịnh An không nói gì, anh mở cổng sắt trước, sau đó tiếp tục gõ cửa phòng 802, lớn tiếng gọi tên Trịnh Thiết Huy.

Trong nhà, Trịnh Thiết Huy vội vàng muốn mở cái thùng đó ra xem bên trong có gì, nhưng bên ngoài cứ như thúc giục, không kịp mở. Bà Trịnh rất khó chịu: "Một lũ nghèo nàn, một cái thùng rách cũng la hét om trời, cứ mặc kệ bọn họ, mở nó ra đi.”

Trịnh Thiết Huy cau mày buông cây kéo xuống: "Được rồi, bọn họ đều là hàng xóm, bây giờ tình hình không khả quan sẽ khiến quan hệ giữa mọi người không tốt, tôi mở cửa, bà đừng cứ xị cái mặt ra thế, chúng ta chỉ mới chuyển vào mấy ngày sao dám đắc tội với họ chứ, bà vào trong trước đi.”

Trịnh Thiết Huy mở cửa tỏ vẻ áy náy: "Là lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi đang đau bụng ngồi xổm trong nhà vệ sinh, cái thùng này nặng quá, vợ con tôi không đẩy ra được. Bây giờ mọi người theo tôi vào trong, đây đều là đồ cứu trợ, ai cũng có phần.”

Ông chỉ mới nói mấy câu, bọn họ ngây thơ đã bỏ qua rồi, không so đo với ông nữa.

Đẩy cái thùng từ trên gác mái xuống, mọi người tập trung tại phòng khách.

Thùng được đóng gói rất chặt chẽ, bên ngoài có một lớp vải chống thấm, thùng được dán băng dính, sau khi tháo các lớp ra mới có thể nhấc nắp ra. Đập vào mắt là một danh sách, trong đó liệt kê chi tiết các đồ dùng trong thùng, bao gồm thức ăn và thuốc uống, còn có nến, diêm và viên lọc nước, số lượng được liệt kê rõ ràng, tổng cộng 50 bao lương khô, 50 chai nước khoáng và thuốc, nến và các vật liệu khác cũng chỉ có một ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận