Thiên Tai Càn Quét

Chương 495: Vô Đề

Chương 495: Vô Đề

Ba Thiệu mẹ Thiệu vẫn luôn tin tưởng con trai, không nói hai lời lập tức lặng yên xoay người rời đi. Không ngờ ba người vừa xoay người đi được mấy bước,bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói của một đứa trẻ: "Chú dì ơi, hai người đang chơi trò trốn tìm sao? Có thể cho cháu chơi cùng không?” Giọng của đứa trẻ trong trẻo rõ ràng, giờ khắc này Thiệu Thịnh An dường như nghe thấy tiếng ồn ào phía sau lập tức tạm dừng lại, sắc mặt anh biến đổi, quay đầu nhìn thấy một cậu bé bảy tám tuổi nghiêng đầu quan sát bọn họ, thấy anh quay đầu còn vẫy tay lớn tiếng hô: "Này, đừng đi, cháu cũng muốn chơi cùng." "Đi nhanh!" Thiệu Thịnh An kéo ba mẹ bỏ chạy.

Mẹ Thiệu lo lắng quay đầu lại: "Thịnh An, nó vẫn là một đứa trẻ." "Nó không phải là một đứa trẻ bình thường, chạy mau!"

Phía sau có tiếng bước chân, sau đó là tiếng mũi tên xé gió, Thiệu Thịnh An buông tay: "Ba tránh ra.", sau đó anh kéo mẹ mình lăn sang bên cạnh, hai mũi tên rơi xuống đất.

Bên cạnh có một đống đổ nát, Thiệu Thịnh An kéo mẹ Thiệu chạy tới, ba Thiệu theo sát chặt phía sau, ba người tựa vào đống đổ nát thở hổn hển, đều cảm thấy hồi hộp.

“Lấy cung nỏ ra, hỏa lực áp chế bọn họ làm cho bọn họ sợ hãi.” Mưa tên tung bay, bọn Thiệu Thịnh An vừa bắn vừa rút lui, cuối cùng cũng thoát khỏi khu vực này.

Trong trại tạm thời, cậu bé trở về doanh trại nhìn ngắm con mồi trong nồi, cảm thấy không phải rất thích, vì thế ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh, xuất thần nhìn con mồi khác bị trói bên chân, trên khuôn mặt non nớt ánh mắt lại lộ ra điên cuồng không phù hợp với tuổi tác.

Bất cứ ai nhìn vào đều sẽ không tin đây là một đứa trẻ bình thường. Mười mấy phút sau, cậu nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn, mong chờ hỏi: "Bắt được chưa?"

Năm người đàn ông ngồi xuống, đặt nỏ trong tay xuống đất, một người nói: "Không bắt được, đối phương cũng có nỏ, Tiểu Kim sao con không nói sớm?" “Tôi không nói sao?" Cậu bé nghiêng đầu: "Tôi nói rồi.”

"Thằng nhóc thối, thiếu chút nữa bị con hại chết, không có cách nào đành phải thả bọn họ ra, lần sau đừng cố săn loại con mồi này, phí sức." Cậu bé "Ồ" một tiếng, chỉ vào một cô gái trong đám con mồi: "Tôi muốn cô ta." "Không được, còn quá nhỏ, phải giữ lại nuôi dưỡng." Người đàn ông từ trong nồi tùy tiện gấp một cái gì đó đưa cho cậu: "Ăn đi."

Tiểu Kim miễn cưỡng nhận lấy, sau đó leo lên đống đổ nát gần đó, bắt đầu theo dõi con mồi tiếp theo.

Trong lòng cậu nghĩ bọn họ còn có ống nhòm, các người không bắt nhất định sẽ hối hận, ống nhòm là thứ tốt. Sau đó cậu lại nhíu mày tự hỏi, mình có nói sao? Hình như nói rồi mà, không biết mặc kệ đi.

Cách đó một ki lô mét, Thiệu Thịnh An vẫn tiếp tục chạy, ba người bọn họ vừa rồi dùng mưa tên áp chế đối phương, khiến cho đối phương không tiếp tục bắt bọn họ.

Sau khi đi thêm mấy trăm mét, ba người mới giảm tốc độ.

"Nơi hoang dã cái gì cũng có thể xảy ra." Thiệu Thịnh An nhẹ giọng an ủi bọn họ: “Hôm nay xem như chúng ta may mắn, không có trực tiếp xông vào, nếu không cũng không thể thuận lợi chạy trốn như vậy.”

"Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ba Thiệu mẹ Thiệu còn không hiểu ra sao. Thiệu Thịnh An suy nghĩ một chút rồi nói với bọn họ, ba mẹ Thiệu nghe xong lập tức trợn mắt há hốc mồm.

“Căn cứ đặt ở cửa tiểu khu, tin tức hàng tuần mẹ cũng có xem, vừa rồi chúng ta nhìn thấy chính là những người đó ư?”

Thiệu Thịnh An gật đầu: "Thật ra lúc con và Thanh Thanh đi tuần tra thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải loại chuyện này, cũng bắt được một ít, bây giờ nơi nào cũng loạn, những người đó không ai quản càng thêm không kiêng nể gì.” Anh không nói quá nhiều, nói những lời này cũng đủ cho cha mẹ để tiêu hóa từ từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận