Thiên Tai Càn Quét

Chương 320: Vô Đề

Chương 320: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh buồn cười, sau đấy nghiêm túc gật đầu: "Cách nói này của anh còn hay hơn, em thích, nghe như tương lai ngày một xán lạn vậy."

Những ngày tháng phòng chống ở nhà, ngoài việc ăn cơm uống nước, cả lúc ngủ Kiều Thanh Thanh và người nhà cũng không tháo xuống khẩu trang. Rất ít tiếng ho khan đến từ nhà bọn họ nhưng lại có quá nhiều tiếng ho trong chung cư, nghe đến phát phiền.

Tuy rằng cô đã viết tờ giấy dán ở cửa, song vẫn có bệnh nhân tới gõ cửa. Kiều Thanh Thanh không mở cửa lần nào, chỉ đứng cách một cánh cửa bảo đối phương trở về. Các khe hở cửa sổ đều bị lấp kín bằng những mảnh vải ướt, lỗ thông gió duy nhất trong nhà chính là cửa sổ tản khí ở WC, có điều cửa sổ cũng chỉ được mở he hé, khe hở đó cũng bịt hai lớp vải thô ráp lọc qua.

Kiều Thanh Thanh nỗ lực giảm bớt sự tiếp xúc của người nhà với sương mù dày đặc, chờ đợi chính phủ phản hồi. Chẳng qua lòng cô cũng không lạc quan. Thực ra cô vẫn đang gửi thư đến hộp thư thị trưởng, trong thư “tiên đoán” về sương mù dày đặc và việc trong sương mù có sâu, sâu không thích giấm trắng, v.v

Nếu những bức thư đó được thị trưởng xem trọng thì hẳn sẽ triển khai các biện pháp sớm hơn kiếp trước.

Toàn bộ người sống sót trong căn cứ hoàn toàn đứng tim, giữa bầu không khí căng thẳng, các nhà nghiên cứu không ngủ không nghỉ ba ngày liền, cuối cùng cũng kiểm tra ra sự tồn tại của đám sâu trong màn sương.

Báo cáo được đưa đến ban lãnh đạo đầu tiên, thị trưởng La ra lệnh tiếp tục điều tra: "Tìm ra nhược điểm của lũ sâu đáng chết này, khụ khụ..."

Cấp dưới mới ra ngoài không lâu lại có người gõ cửa, thư ký đeo khẩu trang bước vào. Cô ta đặt văn kiện vừa nhận được lên bàn: "Thưa thị trưởng, số liệu thống kê bên nông trường đã được tập hợp tới, tình huống khá tệ, vụ thu hoạch năm nay dự là không khả quan."

Thị trưởng La nhanh chóng lật xem một lần, trong đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm hiện lên sự phẫn nộ, song ông biết rõ lúc này mình phải bình tĩnh, do đó hít sâu một hơi: "Dốc hết sức cứu lấy, sương dày có vấn đề. Cần bao nhiêu chi viện kỹ thuật để ngăn cách sương dày thì cứ báo lên, viện nghiên cứu sẽ phối hợp.”

“Vâng ạ.”

Thư ký đi ra ngoài, Đàm Kiến Lĩnh cũng bước vào.

Thị trưởng La xoa mũi: “Nói đi, lại có tin gì xấu nữa.”

Đàm Kiến Lĩnh nói: "Bệnh viện đã kín người hết chỗ, mặc dù chú ra lệnh phòng chống tại nhà nhưng người ta bị bệnh cũng hết cách, khụ khụ, bây giờ căn cứ gần như đang rơi vào biển tiếng ho khan, có người đã ho cực kỳ dữ dội, không thể không tìm đến sự trợ giúp của bệnh viện."

“Vậy tăng cường nhân lực qua đó đi, giữ gìn trật tự thật tốt. Phát cả khẩu trang xuống nữa."

"Nửa tiếng trước đã chuyển đi rồi. Chú yên tâm, các quân nhân canh gác bảo vệ bệnh viện đều được trang bị khẩu trang."

Nói xong chuyện bệnh viện, Đàm Kiến Lĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ đã bị đóng kín, sương mù không thể lọt vào, song tầm mắt Đàm Kiến Lĩnh như thể xuyên qua cửa sổ đang đóng, nhìn tới ánh đèn ở tòa nhà đối diện.

"Thưa thị trưởng, bên phía thị trưởng Vu đã có rất nhiều hành động. Vừa rồi cháu mới nhận được tin, hình như ông ta mới điều một nhóm nhân viên xuống cơ sở, định an ủi dân chúng."

Thị trưởng La cho rằng bản thân nghe lầm: "Bây giờ mà điều người xuống cơ sở? Ông ta điên rồi sao?"

Đàm Kiến Lĩnh bình tĩnh nói: "Tìm kiếm sự giàu sang trong nguy hiểm, đây là cơ hội tốt để ông ta nâng cao danh vọng."

"Đấy là phí hoài tính mạng của cấp dưới thì có.” Thị trưởng La hơi giận.

“Thị trưởng, chú không quản được đến người dưới tay ông ta đâu.”

Thị trưởng La nhụt chí: "Vụ Tịnh Thâm rất giỏi, điểm nào cũng tốt, chỉ có khát vọng quyền lực là quá mạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận