Thiên Tai Càn Quét

Chương 256: Vô Đề

Chương 256: Vô Đề

Sau khi ly hôn, cô đi theo mẹ cũng không cảm thấy quá khổ sở. Kiều Tụng Chi không muốn con gái phải học cách hận thù từ khi còn nhỏ nên bà chưa bao giờ nói xấu chồng cũ. Cho nên trong lòng Kiều Thanh Thanh cha là một thứ gì đó rất xa vời, khi ở trường học có người đến nói với cô có chị em muốn tìm mình, cô mới biết mình còn có hai người em. Thanh Thanh trong lòng không mang thù hận tất nhiên đối với chị em này không có địch ý, cô chỉ là tò mò mà đồng ý gặp cặp chị em cùng cha khác mẹ này nào ngờ cuộc gặp gỡ này lại mang đến cho cô toàn là ác ý.

Sau đó Thiệu Thịnh An phải khuyên nhủ rất nhiều Kiều Thanh Thanh mới nghĩ thông suốt. Cô không cần phân tích hay suy đoán tâm lí hai chị em Lâm Vy Ni, cô chỉ cần hiểu được bản thân không nên để ý hành vi của họ, nếu đã không có tình cảm thì không cần quan tâm. Bọn họ không muốn cô sống tốt vậy cô sẽ cố gắng sống thật tốt!

“Em không có dự định gì.” Kiều Thanh Thanh nắm lấy tay Thịnh Thiệu An tiếp tục đi. Một đời trước họ cũng không sống tốt đẹp gì. Trước kia bọn họ khoe khoang Lâm Minh Dũng đối xử với bọn họ rất tốt nhưng trong tương lai bọn họ cũng chẳng thể hưởng thụ, nghĩ tới đây cô càng thờ ơ lạnh nhạt.

Biết gia đình Lâm Minh Dũng đã tới thôn Thu Diệp, Kiều Thanh Thanh định nói với mẹ cô một tiếng, nếu không may gặp phải cũng coi như đã có sự chuẩn bị.

“Ông ta cũng tới đây?” Kiều Tụng Chi nhíu mày, nhớ tới những gì con gái mình từng nói về kiếp trước, bà hận tới nghiến răng.

“Mẹ, mẹ không cần vì loại người này mà tức giận làm hại thân thể. Con quên không nói cho mẹ, con đã lấy được bảo bối nhỏ của ông ta rồi.” Cô đang nhắc tới chiếc két sắt mà Lâm Minh Dũng giấu trong ao trước khi bỏ đi hai năm trước. “Đời này ông ta muốn chăm chỉ xây dựng sự nghiệp e là vốn liếng ít hơn đời trước rất nhiều.”

Cho dù là đời trước Lâm Minh Dũng cũng không thành công lắm, vào năm tận thế thứ mười, ông ta là một lãnh đạo nhỏ của bộ phận hậu cần, để leo lên, ông ta đã từ bỏ con gái và con dâu của mình. Thậm chí ông ta còn để mắt tới cô - người con gái đã bị hủy dung, có thể thấy ông ta đến bước đường cùng không thể chịu đựng được nữa. Nếu không có những thứ của cải đó trong đời này, thậm chí Lâm Minh Dũng không thể thân thiết với lãnh đạo chứ đừng nói tới chức vụ nho nhỏ của bộ phận hậu cần.

Kiều Tụng Chi cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ: "Làm sao vợ ông ta có thể ngồi yên nhìn ông ta đối xử với con gái mình như thế này?"

"Lúc đó con còn chưa gặp Vu Mạn Thục. Khi con hỏi về gia đình ông ta, có người nói với con rằng ông ta đã góa vợ."

Kiều Tụng Chi sững người một lúc, nghĩ đến người phụ nữ mạnh mẽ trông dịu dàng nhưng có đôi mắt sắc bén, Vu Mạn Thục sờ bụng nói rằng bà ta đang mang thai và vì sức khỏe mà không thể phá thai.

“Chỉ có thể ủy khuất chị thôi.” Vu Mạn Thục vừa áy náy vừa đáng thương nhìn bà ta bề ngoài nói lời xin lỗi nhưng ánh mắt lại vô cùng trịch thượng.

Kiều Tụng Chi lắc đầu: "Chuyện nhà bọn họ thế nào cũng được, chỉ cần bọn họ không động đến chúng ta, chúng ta không thèm quan tâm bọn họ!"

Kiều Thanh Thanh ôm lấy mẹ, cười nói: "Mặc kệ bọn họ, chúng ta sống cuộc sống của mình."

Cuộc sống của gia đình Kiều Thanh Thanh ở thôn Thu Diệp cũng dần ổn định, cô cũng có chút danh tiếng trong thôn nhờ tài chữa bệnh của mình. Trong vùng thiếu bác sĩ và thuốc men, trên núi Diệp Sơn nhất định có thuốc, nhưng người dân thường không thể lên núi khi chưa được phép, dưới chân núi còn có binh lính cầm súng canh giữ . Trong số những người tị nạn từ bên ngoài, không phải là không có bác sĩ, nhưng những người sẵn sàng cứu người thì không có thuốc, và những người có thuốc lại thét giá cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận