Thiên Tai Càn Quét

Chương 114: Vô Đề

Chương 114: Vô Đề

"Không đi, lúc trước nhà tôi đã nhặt được một ít củi, tạm thời vẫn đủ dùng." "Vậy thì tốt, tôi xuống lầu trước, cửa sắt là do chú Trịnh mở, cô nhớ khóa lại." Kiều Thanh Thanh khóa cửa lại trở về phòng, trong nhà ba Thiệu đang đốt bếp than trên ban công, cửa sổ thoát hiểm cũng mở để thông gió. "Khụ khụ, toàn là khói." Mẹ Thiệu ho khan: "Ông có biết nướng không đấy? Không biết thì để tôi làm."

“Sao không biết, đợi chút nữa chẳng phải sẽ chín sao?" Ba Thiệu đóng cửa lò lại, nói để cho bên trong chín đã.

"Để con đi lấy khoai lang bỏ vào nấu chung." Kiều Thanh Thanh nói. Thiệu Thịnh Phi vừa nghe đến khoai lang nướng lập tức vui vẻ: "Được được được."

Kiều Thanh Thanh vào phòng bếp lấy mấy củ khoai lang ốm ốm ra, ba Thiệu tiếp nhận, sau đó bỏ vào trong lò.

Chờ Thiệu Thịnh An nói có thể ăn sáng rồi, mùi thơm ngọt ngào của khoai lang nướng tỏa ra từ lò nướng.

“Thơm quá, chín chưa?” Anh hỏi.

Ba Thiệu có kinh nghiệm lắc đầu: "Còn sớm, Ăn sáng xong cũng mới chín.” "Hôm nay vẫn là cháo cá phi lê, thơm quá, tay nghề của Thịnh An càng ngày càng tốt." Kiều Tụng Chi khen ngợi.

“Cháo cá hôm nay vẫn thêm nhiều gừng, để vừa cay vừa thơm. Anh còn thêm chút ớt, ăn được không?" Thiệu Thịnh An cười hỏi.

"Cay chút, mà ngon." Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Ăn cay có thể giữ ấm, nhưng mà cũng dễ nóng trong người, hơn nữa chúng ta dùng máy sưởi nên không khí rất khô, lát nữa em nấu nước hoa kim ngân uống."

"Thêm đường phèn cho anh." Thiệu Thịnh Phi vội vàng nói.

"Biết rồi, sẽ thêm nhiều đường phèn."

"Đừng nghe Phi Phi, ăn ngọt quá không tốt cho sức khỏe, Thanh Thanh, con thêm lượng vừa đủ là được rồi." Ba Thiệu vỗ đầu Thiệu Thịnh Phi. Ăn sáng xong, khoai lang quả nhiên đã chín, mỗi người được chia một củ. Nóng quá, Kiều Thanh Thanh cầm củ khoai lang đảo qua đảo lại, Thiệu Thịnh An nhận lấy giúp cô bóc vỏ ra bỏ vào trong bát, sau đó cắm một cái thìa vào giữa củ khoai lang: “Ăn đi.”

"Ngọt quá, có hương vị khi còn bé." Kiều Thanh Thanh hoài niệm nói, cô nhìn về phía Thiệu Thịnh An, Thiệu Thịnh An cũng nhớ lại chuyện xảy ra khi họ còn bé. Hôm đó là ngày gì ở trường cấp 3. Chắc là một ngày cuối tuần nào đó, bọn họ đều là học sinh nội trú, anh mời Kiều Thanh Thanh đi ăn khoai lang nướng, sau đó dẫn cô đào một cái hố ở sườn đồi gần trường để lấy củi nướng khoai lang. Khoai lang là do nhà dì anh gửi đến cho nhà anh, anh đã lén giấu đi hai củ. “Em còn nhớ sao?”

Kiều Thanh Thanh híp mắt lại cắn một ngụm, không trả lời anh. Khoai lang ngọt ngào mềm mại nở rộ trên vị giác, giản dị mà ngon lành, cô vừa ăn khoai lang, vừa như được trở về mùa thu năm ấy.

Khi ấy, đó là lần đầu tiên cô được ăn khoai lang trong bất ngờ, vui và ngon như vậy. Mẹ cô rất nghiêm khắc với cô, cô cũng nghiêm khắc với mình, trải nghiệm đào hố và nướng khoai lang dưới sườn đồi như vậy đối với cô là chưa từng có, đó cũng là kỷ niệm đáng nhớ và đáng trân trọng.

"Nhiều người ở ngoài quá, oa người kia biết bay." Thiệu Thịnh Phi ngồi ở ban công ăn khoai lang, bỗng nhiên lớn tiếng hô.

Kiều Tụng Chi thò đầu ra xem: "Yo, bọn họ mang giày trượt patin, trượt nhanh thật."

"Giày trượt patin là gì?" Thiệu Thịnh Phi ngẩng đầu lên hỏi.

Nhìn đôi mắt to tròn của Thiệu Thịnh Phi, trong lòng Kiều Tụng Chi tiếc nuối, vì thế bà ấy dịu dàng nói: "Chính là một loại giày có thể trượt trên băng, sau khi mang vào có thể bay lên giống người bên ngoài kia.”

Thiệu Thịnh Phi nghe vậy càng khao khát hơn: "Nhà chúng ta có không?" "Nhà chúng ta cũng có."

Kiều Thanh Thanh lấy giày trượt patin và gậy trượt băng ra, mỗi người một phần. Vốn dĩ cô còn muốn mua một chiếc xe trượt tuyết, nhưng sau đó nghĩ lại, vật tư khác lấy ra dùng còn có thể bịa được, nhưng mua một chiếc xe trượt tuyết là quá phô trương, vả lại còn không có tác dụng lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận