Thiên Tai Càn Quét

Chương 150: Vô Đề

Chương 150: Vô Đề

Hình như nhà bọn họ đã đắc tội với mọi người ở tầng này? Ban đầu mối quan hệ của bọn họ rất là tốt, từ lúc nào mà lại xảy ra chuyện này……..

Đúng rồi, đó là lúc Kiều Thanh Thanh lấy dao làm bếp chặt cửa…….

Trịnh Lương Dĩnh mím môi nói: “Ba, chúng ta phải nuốt cục tức này sao? Có nên tìm nhà hàng xóm đó xong ba mặt một lời cảnh cáo bọn họ không?” Trịnh Thiết Huy nhắm mắt suy nghĩ, cả người dựa vào ghế sô pha: “Nếu cục tức này không nuốt xuống thì còn có thể như nào? Đừng làm lớn chuyện thêm nữa, dù gì sự thật là tôi cũng đã bị bọn họ nắm thóp rồi.”

Trịnh Lương Dĩnh bị bất ngờ nói: “Ba!” Ba của cô ta không phải người hay nhẫn nhịn như vậy.

Ông ta mở mắt, vò đầu bứt tai một cách mệt mỏi: “Các con có biết sự việc đang rắc rối như nào rồi không! Đây là một thảm họa vô hình! Giờ mà cứ ôm khư khư vật phẩm cứu trợ đó chính là chờ chết, ba không thể đánh mất công việc này, phải dành dụm cho nhà được ít đồ, em của con có dáng vẻ như là không muốn sống nữa vậy…..”

Bà Trịnh không kìm được nước mắt: “Tôi phải đi dựa vào mối quan hệ, phải tìm cái chai rượu quý ở trong nhà, tôi phải đi xin lỗi lão Vương, công việc của ông ấy chắc không giữ được nữa, sau này còn ai dám kết bạn với nhà họ Trịnh chúng ta nữa? Đưa cho ông ấy vò rượu, để cho ông ấy có thể đi tìm con đường khác sống.” Trịnh Thiết Huy vực dậy lại tinh thần, khuyên nhủ vợ con: “Những người sống ở tầng này, không cần biết là ai báo cảnh sát, tôi cũng sẽ không tính toán với bọn họ, mọi người cũng phải như vậy.”

“Ba! Con không nuốt nổi cục tức này.”

“Con ngốc hả, đây chính là lời cảnh báo, người ta không thích ba nên đã uy hiếp như vậy, nếu như muốn dồn ba vào đường cùng thì bây giờ thi thể của chị Bình cũng đã được đào lên rồi! Nghe lời ba, chuyện này cứ thể mà bỏ qua đi! Đi tìm rượu, mau lên, còn đợi gì nữa?”

Trịnh Lương Dĩnh không nói lời nào, đột nhiên mặt của chị Bình vừa cứng vừa đáng sợ hiện ra trước mắt cô ta, cô ta nhớ lại cái lạnh và nỗi sợ hãi khi đào băng để chôn lấp thi thể của chị Bình.

“Ừ Ừ.” Bà Trịnh lau nước mắt, vội vàng đi tìm rượu.

Sau đó, Kiều Thanh Thanh biết được Trịnh Thiết Huy đã bị mất việc, những người giúp ông ta giả mạo để lãnh đồ cũng vì vậy mà bị đuổi đi. Trịnh Thiết Huy lại nỗ lực hơn trong công việc của mình, bên trên có thông báo gì mới thì mọi người sẽ luôn nhận được thông báo đầu tiên, bên trên có phát bình xịt khuẩn để đội trưởng đội tình nguyện làm công việc khử trùng ông ta cũng sẵn sàng vác bình xịt đi xịt mọi ngóc ngách tại tòa nhà số 4. Những người hàng xóm của nhà họ Trịnh thái độ cũng trở nên tốt hơn, gặp mặt cũng chào hỏi vài câu, những người khác cũng có thái độ “đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại” gặp người nhà họ Trịnh cũng khách khí đáp lại.

Bầu không khí trong tòa nhà số 4 tiểu khu Kim Nguyên rất tốt, trong thời gian này, sức khỏe của Kiều Tụng Chi cũng tốt lên nhiều.

“Em qua chỗ bác sĩ Ngụy học nghề đây”. Thứ bảy Kiều Thanh Thanh thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường, Thiệu Thịnh An nhất quyết phải đi tiễn cô, Kiều Tụng Chị và người khác cũng cùng khuyên nên Kiều Thanh Thanh chỉ có cách là đồng ý.

Sau hai ngày học, lúc chập tối Thiệu Thịnh An đến đón cô.

“Học hành như thế nào rồi? Anh đội mũ cho Kiều Thanh Thanh. Nay tâm trạng Kiều Thanh Thanh rất vui: “Rất tốt ạ, trước giờ chưa bao giờ có cơ hội một kèm một như thế này.”

“Vậy thì tốt rồi, cả nhà ai cũng khỏe, em cứ yên tâm mà học tập.”

Bác sĩ Ngụy càng có nhiều ngày nghỉ, bà ấy cảm thấy có chút bất lực: “Thuốc bây giờ đang là vấn đề lớn, không phải bệnh nào cũng đều dựa vào cách châm cứu là có thể giải quyết được.”

Nhưng đối với Kiều Thanh Thanh mà nói, cô sẽ được học nhiều hơn, cô giống như miếng bọt biển vậy, nỗ lực tiếp thu kiến thức 1 cách nghiêm túc.

Ý chỉ bao nhiêu kiến thức cũng tiếp thu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận