Thiên Tai Càn Quét

Chương 534: Vô Đề

Chương 534: Vô Đề

“Haiz, làm người phải biết hài lòng, chúng ta đã rất may mắn khi có thuyền kayak rồi.”

Họ không di chuyển nhiều vào ngày hôm đó, vì sợ bị hút vào vết nứt lớn trên mặt đất trong cơn dư chấn. Trong tiếng gió và mưa, thỉnh thoảng họ nghe thấy tiếng la hét và kêu cứu, nhưng âm thanh nhanh chóng biến mất. Vào buổi tối, Một thi thể bị sóng nước đẩy đến gần thuyền kayak của họ, ba người họ im lặng nhìn cho đến khi gió khuấy sóng nước làm thi thể lại bị đẩy ra xa.

Ngày hôm sau gió lớn, Kiều Thanh Thanh phán đoán hướng gió một chút, đi tới Diệp Sơn là ngược chiều gió, không có cách nào khác nên đành phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa. Cô tháo băng trên đầu ngón tay ra đổi thuốc, vết thương đã không còn chảy máu nữa, chỉ là vết thương nhìn rất đáng sợ, khi rắc bột thuốc lúc thay thuốc bị đau hơn rất nhiều.

“Nhất định là chèo thuyền ảnh hưởng đến vết thương trên tay, hay là đợi thêm mấy ngày nữa cũng không chậm hơn là bao, đừng để lưu lại di chứng trên tay.” Kiều Tụng Chi nói.

Nghe Kiều Tụng Chi nói như vậy, Kiều Thanh Thanh cũng hơi lo lắng. Cô không sợ bị thương, chỉ sợ biến thành phế nhân, trở thành lực cản. Cảm nhận được tình huống của thân thể của mình, thực sự cần phải nghỉ ngơi dưỡng thương thêm vài ngày.

Cứ như vậy, bọn họ dừng lại ở nơi này, ngoại trừ ăn cơm thì chính là ngủ, có lẽ là nghỉ ngơi đủ, chức năng thân thể tự chữa trị. Cơn sốt nhẹ của Kiều Thanh Thanh cuối cùng cũng thuyên giảm và không tái phát nữa. Năm ngày sau, Kiều Thanh Thanh thử lấy kim, lấy một miếng thịt lợn từ trong không gian lấy ra bắt đầu tìm cảm giác, sau đó lại thử trên chính cánh tay của mình rồi mới dám châm cứu cho Kiều Tụng Chi.

Hôm đó thoát khỏi cơn lốc xoáy, trên người Kiều Tụng Chi bị nhiều vết bầm tím, đầu bị thương nặng nhất, ban đầu ảnh hưởng đến thị lực của bà ấy, chuyện này vẫn ở trong lòng Kiều Thanh Thanh, khiến cô lo lắng không thôi. Trước khi tận thế, mẹ cô gặp vấn đề không đủ máu cung cấp cho não, não bộ con người quan trọng cỡ nào, Kiều Thanh Thanh rất để ý.

Hai ngày sau khi châm cứu, Kiều Tụng Chi rõ ràng cảm thấy mắt nhìn rõ hơn, bà ấy vẫn không dám nói với con gái rằng thị lực của mình thật ra còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc nhìn đồ vật luôn cảm thấy bị một lớp màn mỏng bịt kín, ngày thứ ba thức dậy sau khi châm cứu, bà cảm giác được sự thay đổi thị lực của mình, trong lòng rất vui vẻ.

Nghe bà ấy nói như vậy, Kiều Thanh Thanh hiếm khi tức giận: “Sao mẹ có thể giấu con như vậy?”

Kiều Tụng Chi giải thích: “Mấy ngày trước thân thể của con cũng không được khỏe, nói với con chỉ khiến con lo lắng dày vò, hiện tại không phải đã tốt rồi sao, con xem, sức khỏe của con đã hồi phục sau mấy ngày nghỉ ngơi, tay cũng lành hẳn, có thể châm cứu cho mẹ, thời gian vừa phải, không thể chậm trễ. Đừng nói mẹ nữa, hôm nay con cảm thấy thế nào, vết thương trên đầu con nghiêm trọng hơn của mẹ.”

Kiều Thanh Thanh rũ mắt xuống: “Con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nay không phải là không sốt nữa sao, anh cả, đừng nghịch nước.”

Thiệu Thịnh Phi thu tay về, đột nhiên có tiếng gầm rú từ xa. Kiều Tụng Chi giống như một con chim sợ cành cong đột nhiên ngẩng đầu, còn tưởng là một tia sét nữa đó, may mắn thay, bà ấy không nhìn thấy hình ảnh tia sét màu tím giáng xuống, mà chỉ nhìn thấy một chấm đen từ xa đến gần.

“Là thuyền xung kích.” Kiều Thanh Thanh cầm lấy kính viễn vọng.

“Là mấy người Tiểu Tô sao?”

“Một chiếc thuyền xung kích, bên trên có hai người, không giống mấy người Tô Tông, cẩn thận một chút.”

Nếu chỉ đi ngang qua thì không sao, Kiều Thanh Thanh cảnh giác, chiếc thuyền xung kích kia rất nhanh đã đi tới trước mắt, sau khi chiếc thuyền đó chạy qua, còn chưa kịp thả lỏng, thuyền xung kích đã đi qua cách đó 30 đến 40 mét đột như một con rồng vung đuôi quay lại, dừng ở trước mặt bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận