Thiên Tai Càn Quét

Chương 211: Vô Đề

Chương 211: Vô Đề

“Thật đẹp, thật sự rất đẹp”. Trịnh Lương Đống vươn tay sờ sờ như là nắm ngọn lửa trong lòng bàn tay, vui mừng cúi đầu nhìn xuống, nụ cười trong nháy mắt dập tắt.

“Không, không.” Anh ta lật đi lật lại hai bàn tay, vẻ mặt càng ngày càng sốt rột, ánh mắt run rẩy, nhịn không được mà cắn ngón tay.

“Không, không!” Anh ta hét lên.

Cả bà Trịnh và Trịnh Lương Dĩnh đang thu dọn đồ đạc trên ban công đều không nghe thấy giọng nói của anh ta.

Anh ta quay một vòng như thú bị mắc bẫy, ánh mắt lại dán vào tòa nhà đối diện, ánh mắt hoang mang lại buông lỏng. Đột nhiên anh ta quay đầu nhìn khắp phòng, đi ra khỏi cửa, như quỷ mị đi lòng vòng, cuối cùng tìm được một hộp diêm trong nhà bếp.

Nhìn đống củi chất đầy trong góc, anh ta mỉm cười.

Sau khi chuyển củi vào phòng, Trịnh Lương Đống đi đến cổng chính, trên tay cầm mảnh gỗ vụn. Anh ta nhìn chằm chằm vào chìa khóa, ánh mắt giãy giụa, cuối cùng anh ta mỉm cười chịu thua.

“Mọi người muốn sống thì tiếp tục sống, con không mang mọi người đi, con tự mình đi, sau này mọi người sống trong đau khổ thì đừng trách con không giúp mọi người ra khỏi biển khổ.”

Trên sân thượng, bà Trịnh kêu than, trời nóng quá đầu bị choáng: “Đừng dọn dẹp nữa, củi đều để dưới lầu, trên này có thứ gì có thể cháy đâu.”

Trịnh Lương Dĩnh đang kéo những tấm vải nằm dưới bể nước bỏ hoang, theo cô ta thấy để quần áo cũ ở nơi này rất nguy hiểm, bị phơi nắng như vậy rất dễ giòn nếu có lửa sẽ rất dễ bốc cháy.

“Mẹ đi xuống đi, để con tự làm.” Nghe mẹ nói cô ta cảm thấy phiền.

“Mẹ nghỉ một chút, mẹ hơi nhức đầu, khụ khụ.” Bà ta xuống gác xép nghỉ ngơi, thế nhưng là gác xép trần nhà thấp bé, không khí không lưu thông, đặc biệt oi bức.

Bà ta lấy tay quạt gió, mồ hôi không ngừng chảy xuống nhìn cô con gái đang dọn dẹp bên ngoài, bà ta hét lên: “Mẹ xuống nhà lấy khăn lau mặt cho con.”

Khi bà ta đẩy cửa ra, hơi nóng và làn khói dày đặc mịt mù xông thẳng đến không có chút chuẩn bị làm bà Trịnh ho sặc sụa.

“Khụ khụ khụ, ở đâu mà nhiều khói như vậy?”

Lúc này, bà ta còn chưa ý thức được gì, trong lòng ngẫm nghĩ tại sao khói từ đám cháy bên kia lại thổi tới trong nhà.

Bà ta leo xuống cầu thang, trông thấy khe cửa dưới phòng ngủ thứ hai khói không ngừng bốc ra.

Sau một lúc sửng sốt, bà Trịnh rốt cục cũng phát hiện có điều gì đó không ổn.

“Lương Đống, Lương Đống.” Bà ta không ngừng gõ cửa gọi to, ngửa đầu kêu con gái: “Lương Dĩnh mau xuống đây, phòng em trai con cháy rồi khụ khụ khụ.”

Vài tiếng cao giọng để gọi con gái làm bà ta hít phải một lượng lớn khói, trong lúc nhất thời ho khan không ngừng.

“Khụ khụ khụ.” Cũng may Trịnh Lương Dĩnh nghe thấy động tĩnh, thoáng sững sờ rồi vội xuống lầu.

“Lương Đống, chìa khoá và chìa khóa dự phòng đâu?”

“Con đi lấy, con đi lấy.”

Sát vách 801, Thiệu Thịnh An tay sờ vào dây dưa hấu mới trồng. Mẹ Thiệu ở phòng bếp đốt củi nấu nước, chuẩn bị sẵn cho con trai và con dâu trở về tắm. Kiều Tụng Chi đi tới nhà kho, nhà sát bên đột nhiên bốc cháy, bà ấy liền nhớ tới trong nhà có bình chữa cháy, bà ấy phải đi tìm mới được.

Ba lớp cửa chống trộm ngăn chặn tối đa nguy hiểm từ bên ngoài, đồng thời cũng ngăn cản tin tức quan trọng truyền lại.

Khói dày đặc từ tầng 802 bay cuồn cuộn tràn vào các nhà lân cận.

Bà Vương khó chịu ho khan, cháu dâu nhìn bà ấy với ánh mắt quan tâm.

“Không sao, khụ khụ.”

“Lửa cháy bên cạnh lớn quá, khói đều bay đến bên này.”

702, vợ của Trần Bính Cương thò đầu ra nhìn đám cháy bên cạnh mặt đồng tình: “Kiểu này làm sao mà sống, vốn liếng đều bị đốt sạch không còn gì.”

“Mẹ, mẹ đóng cửa sổ lại đi. Bên ngoài quá nóng, không khí cũng không tốt.”

“À à”.

Mặc dù đã đóng cửa sổ nhưng phòng vẫn đầy mùi khói, đứa trẻ không chịu được mà ho khan.

“Hay là mở cửa sổ đi để không khí được lưu thông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận