Thiên Tai Càn Quét

Chương 241: Vô Đề

Chương 241: Vô Đề

Đối mặt với những ánh mắt tò mò tìm kiếm kia, mấy người Kiều Thanh Thanh đều không có phản ứng gì, Thiệu Thịnh Phi cũng vậy, mỗi lần hắn ra ngoài, rất nhiều người đều nhìn hắn, có người còn chỉ vào hắn nói "kẻ ngốc", hắn đã quen rồi. Có thể ra khỏi cửa, trái tim Thiệu Thịnh Phi đã bay lên, ánh mắt nhìn khắp nơi, hơi thở vui vẻ bao quanh hắn.

"Em trai, vì sao mái nhà của bọn họ đều là màu trắng." Thiệu Thịnh Phi chỉ vào phòng ốc hỏi.

Thiệu Thịnh An nhíu mày, cảm giác như một lớp phủ chống nắng: "Ngày hôm qua lúc tới là chạng vạng, ngược lại không chú ý điểm này, quên hỏi trưởng thôn Diệp.”

Anh nhìn về phía Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Em cũng không rõ lắm, lúc em tới chưa từng thấy qua." Khi cô đến căn cứ của những người sống sót, ngôi làng đã sớm trở thành một cộng đồng mới.

"Là chống nắng." Một thôn dân đi ngang qua nghe thấy bọn họ nói chuyện, cười nói: "Là Diệp Sơn phái người đến phun, nói là có thể chống nắng, nóc nhà không dễ dàng bốc cháy, chỉ có thôn chúng ta có, nghe nói sản lượng quá thấp, nơi khác cũng không có đâu."

Nghe vậy, Thiệu Thịnh An vội vàng tiến lên nói chuyện phiếm với đối phương, vì tỏ vẻ thân cận còn cho đối phương một điếu thuốc.

"Cậu, cái này…" Dân làng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm.

"Chú, chúng tôi cũng là ngày hôm qua mới tới, mới ở lại đây, có rất nhiều chỗ không hiểu, chú xem chú có thời gian rảnh thì có thể kể cho con nghe một chút chuyện của thôn Thu Diệp và Diệp Sơn được không."

“Cũng không có gì để nói, khụ khụ, cậu muốn biết cái gì?”

Thiệu Thịnh An quay đầu lại nháy mắt với Kiều Thanh Thanh, ôm vai dân làng hai người cùng nhau đi về phía trước.

"Đi thôi anh cả, em dắt anh đi."

"Được, anh dắt em gái." Thiệu Thịnh Phi vui vẻ nắm lấy tay Kiều Thanh Thanh.

Đi đến đoạn đường đầu thôn này, Thiệu Thịnh An hỏi thăm cũng được kha khá rồi, lần nữa cảm ơn đối phương, nhìn theo người nọ gia nhập vào đội ngũ vận chuyển đất. Việc đào giếng bắt đầu đêm qua, rất nhiều đất đã được đào lên, dân làng đã làm việc cùng nhau để làm sạch nó.

Thiệu Thịnh An trở về, đứng cùng một chỗ với mấy người Kiều Thanh Thanh quan sát quân nhân dẫn theo công nhân có kinh nghiệm cùng nhau đào giếng làm việc, đồng thời thấp giọng nói tin tức vừa rồi hỏi thăm được cho Kiều Thanh Thanh.

"Đúng rồi, buổi chiều nghe thấy tiếng súng, thật sự là động tĩnh của quân nhân, nói là có người tị nạn mới tới, ở nơi bên ngoài thôn cách khoảng vài dặm lốp xe bị hỏng rồi lật xe, bị bọn cướp đuổi theo rồi hai bên đánh nhau, sau khi quân đội qua đó, bọn cướp kia bỏ chạy, chú đó nói con rể của chú đã đi giúp cứu viện xe kéo."

Đang nói, ngoài thôn có xe chạy vào.

Chiếc xe phát ra tiếng động rất lớn, lắc lư trái phải.

Tổng cộng có bốn chiếc xe đi vào và đậu ở cổng làng.

"Lốp xe cũng không còn." Thiệu Thịnh An thấp giọng nói: "Còn kiên trì lái xe đến thôn, chuyện này làm tổn hại rất lớn đến xe."

"Xe ba bánh của chúng ta cũng vậy, không còn cách nào khác nữa. Đi thôi, chúng ta đi vòng quanh ngôi làng để làm quen với môi trường ở đây chút.”

Ba người rời khỏi cổng làng, đi xung quanh, dự định xem những người tị nạn ngoại lai khác sống như thế nào ở đây.

Bốn chiếc xe dừng lại, một trong số đó có một người đi xuống, trên người Lâm Minh Dũng đều là vết thương do tai nạn xe cộ và đánh nhau để lại, nhưng ông ta hình như không cảm nhận được đau đớn, sau khi xuống xe trước tiên nhiệt tình bày tỏ lòng biết ơn đối với quân nhân, sau đó lại cảm tạ sự giúp đỡ vị tha của trưởng thôn, nói xong thì rơi nước mắt: "Chúng tôi một đường tới đây thật sự quá khó khăn, cũng may cuối cùng tìm được tổ chức, có khổ đến đâu cũng đáng giá."

Quân nhân xua tay, không muốn hàn huyên quá nhiều, trước mắt nhiệm vụ đào giếng mới là quan trọng nhất, quân nhân lãnh đạo theo thường lệ giao nhiệm vụ ổn định người tị nạn giao cho thôn trưởng Diệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận