Thiên Tai Càn Quét

Chương 448: Vô Đề

Chương 448: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh cúi đầu khâu quần áo và nói: “Có người xem thường nhưng có người cũng rất quan tâm, đây là chuyện không thể ép người ta được, không quan tâm là phát sớm hay phát muộn, những người xem thường thì sẽ không trân trọng cái túi dụng cụ khẩn cấp này đâu.”

“Tôi thực sự rất sợ hãi, đã mất ngủ mấy ngày liền rồi, sợ đến mức trong mơ cũng mơ thấy động đất nhưng chạy không nổi, dùng tai cố gắng nghe động tĩnh nhưng tôi lại cảm thấy bị ù tai, haiz.” Hứa Tịnh quay người ngồi xuống, nhìn Kiều Thanh Thanh đang khâu quần áo rất chăm chú, cô ấy vén tóc lên, lấy dụng cụ khâu vá ra bắt đầu khâu cái quần rách của bản thân nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất hoảng loạn, sợi chỉ không thể đi qua chiếc kim nên để bản thân bị kim đâm hai lần.

Cô ấy phẫn nộ đập xuống giường phát ra tiếng “đùng”.

Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nói: “Đưa đây tôi giúp cô xâu.” Bạn đồng nghiệp mới và bạn cùng phòng mới cũng rất hòa đồng, mặc dù tính khí có chút nóng nảy nhưng đây không phải vấn đề gì lớn cả, Hứa Tịnh rất có trách nhiệm trong công việc, làm việc với cô ấy cũng rất thoải mái, Kiều Thanh Thanh cũng thích cô ấy, hai người có thể gọi là hợp nhau.

Nghe nói vậy, Hứa Tịnh bĩu môi vứt chiếc kim chỉ lên trên giường, xỏ dép ngồi xuống bên cạnh Kiều Thanh Thanh, cầm đầu cây kim đưa cho cô than thở: “Tôi không xâu nổi chiếc kim nhưng tôi có thể khâu được.”

Kiều Thanh Thanh cười giúp cô ấy xâu chiếc kim một cách nhanh chóng. “Woaaa Kiều Thanh Thanh cô giỏi thật đấy, một lần mà thành công luôn rồi!” Hứa Tịnh hoan hô, cầm lấy chiếc kim bắt đầu khâu.

Tối nay Kiều Thanh Thanh không cần trực ca đêm vì thể có thể nhàn nhã làm những việc của bản thân ở trong ký túc xá.

Cô nhìn động tác của Hứa Tịnh, cúi xuống làm tiếp công việc của bản thân, lúc này có cảm giác thật là yên bình.

Sau khi khâu xong, Kiều Thanh Thanh lấy ấm đun nước nóng từ bếp than, dùng một cái khăn trải lên quần áo sau đỏ bắt đầu ủi quần áo bằng cái đáy của ấm.

Hơi nóng của ấm nước làm phẳng các nếp nhăn ở trên quần áo, Kiều Thanh Thanh để lại ấm nước lên bếp, lấy quần áo giũ cho phẳng sau đó treo lên để cho khô.

Làm xong 1 bộ, Hứa Tịnh nhìn chằm chằm nhịn không nổi mà nói: “Thanh Thanh à, cô kiên nhẫn thật đấy, quả là có niềm đam mê trong cuộc. Cô không cảm thấy vậy là phức tạp hả, tôi thì không kiên nhẫn được như vậy.” “Dù gì cũng rảnh rỗi mà, cũng không thấy có gì phiền phức cả.” Kiều Thanh Thanh xoa tay, lại cầm lấy cái ly, hỏi cô ấy: “Uống không, ở bên trong tôi có cho thêm táo đỏ và kỷ tử, mùi vị chắc cũng ngon đó.”

“Cảm ơn Thanh Thanh, vậy cho tôi một ly nha, ly của tôi đây.” Hứa Tịnh đứng dậy lấy cái ly, Kiều Thanh Thanh rót cho cô đầy chiếc ly, quả táo đỏ và quả kỷ tử nổi ở trên mặt nước, ngửi mùi rất thơm. Hứa Tịnh nở một nụ cười, để ly nước ở trên bàn và lấy cái vali ở bên dưới gầm giường.

“Đây là khoai lang sấy của bố tôi làm, được dùng từ khoai lang chịu được nhiệt độ cao, có chút dắt răng nhưng bù lại vị rất là ngon, ăn để giết thời gian, Thanh Thanh cô ăn thử đi.”

“Cảm ơn cô.” Kiều Thanh Thanh chỉ lấy một miếng, cắn lên rồi gật đầu cười: “Ba cô giỏi thật. cái này rất ngon đó.”

Hứa Tịnh cười tít mắt: “Ngon thì cô ăn nhiều vào chút đi.” Cầm một nắm đưa cho Kiều Thanh Thanh.

“Không cần đưa tôi nhiều vậy đâu.” Kiều Thanh Thanh chỉ lấy một miếng rồi kêu cô ấy cất đi: “Tôi muốn ăn thì tới chỗ cô lấy là được rồi.” Cô kiên quyết từ chối, Hứa Tịnh cũng chỉ có cách thu tay về: “ Ừm, nếu cô muốn ăn thì cô tự lại lấy nha.”

Cộc cộc cộc.

Ở bên ngoài có người đang gọi cửa.

“Kiều Thanh Thanh, Hứa Tịnh.”

Kiều Thanh Thanh lập tức đứng dậy đi ra mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận