Thiên Tai Càn Quét

Chương 230: Vô Đề

Chương 230: Vô Đề

"Đúng vậy, người thật sự không ít, bọn họ đây là đang muốn đi đâu." Kiều Tụng Chi hỏi.

Mặt trời vừa lặn, con đường dưới chân vẫn còn nóng, nhưng ngày càng có nhiều người sống sót đi ra khỏi nơi cư trú, hầu hết đi bộ, một số người đi xe đạp không có lốp xe kẽo kẹt đi về phía trước, tất cả họ đều đi theo cùng một hướng.

"Hẳn là đều đi về Diệp Sơn, con đi hỏi một chút." Thiệu Thịnh An ngăn cản một người đàn ông trung niên, khách khí hỏi thăm.

"Hôm nay Diệp Sơn sẽ phát vật tư, các người mới từ bên ngoài đi vào mà may mắn thật đấy." Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua bọn họ vài lần, trong mắt có chút hâm mộ: "Xem ra các người cũng là người có tiền, người có tiền nha.” Nói xong tiếp tục đi.

"Cái gì mà người có tiền, tôi không có tiền." Thiệu Thịnh Phi vẻ mặt đờ đẫn.

Kiều Tụng Chi nhìn gương mặt ngăm đen khỏe mạnh của hắn, lại nhìn về phía mẹ Thiệu và con rể, cuối cùng nhìn về phía con gái. Mà chính bà ấy không cần soi gương cũng biết, một nhà bọn họ tuy rằng bởi vì liên tục mấy ngày đi đường có chút tiều tụy, lại cố ý để cho quần áo và mặt bẩn thỉu nhem nhuốc, nhưng cơ thể họ vẫn rất rõ ràng ở đó, không hề vàng vọt và tiều tụy như số đông người họ thấy trên đường.

Kiều Thanh Thanh nói: "Anh ấy chắc là nói trạng thái tinh thần của chúng ta rất tốt, đi thôi, chúng ta cũng đi Diệp Sơn.”

Đi đến khi trời tối, bọn họ mới đi tới thôn dưới chân Diệp Sơn.

Thôn này tiếng người huyên náo, nhiều người tụ tập ở đây, không cần hỏi thăm cũng biết, nơi này chờ chút nữa chính là địa điểm Diệp Sơn phân phát vật tư.

"Trước tiên chúng ta tìm ở thôn xem còn nhà nào trống hay không." Thiệu Thịnh An hỏi ý kiến của Kiều Thanh Thanh.

Kiều Thanh Thanh nói: "Trước tiên phải tìm trưởng thôn, trưởng thôn ở đây hẳn là vẫn còn.”

Bọn họ tìm người hỏi đường, tìm ba người mới nghe ngóng được nhà trưởng thôn ở đâu.

"Ôi chao các người không cần đến nhà trưởng thôn làm gì, chờ quân nhân Diệp Sơn xuống phát vật tư, trưởng thôn sẽ ra mặt ký nhận."

Kiều Thanh Thanh lại không nghĩ như vậy, cô gấp gáp muốn gặp trưởng thôn, nhanh chóng giải quyết vấn đề chỗ ở.

Thôn này mấy năm tới chính là một trong những căn cứ mới của cộng đồng người sống sót, đổi lại nếu là trước tận thế, đây chính là một khu thành thị, nếu không nhanh chóng chiếm được chỗ ở của mình, Kiều Thanh Thanh sẽ hối hận chết mất.

Lúc tìm được nhà trưởng thôn, mấy người Kiều Thanh Thanh vừa hay nhìn thấy một đám người ngồi xổm trước cửa nhà ông ta, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

"Làm sao bây giờ, trưởng thôn nói không có phòng trống, cũng không muốn sắp xếp chúng ta đến nhà người khác ở."

“Mẹ nó, một cái thôn nhỏ trong núi thì có gì mà to tát, ông ta không cho chúng ta ở, chúng ta tự mình tìm chỗ ở.”

“Nhưng anh Tấn à, nơi này có quân đội đó.”

“Nói bậy gì vậy tôi không nói muốn đi cướp nhà mà chúng ta có thể đi tìm người khác mua, thôn trưởng không sắp xếp, chúng ta tự mình tìm đường thoát thân thôi, nếu không thì tự mình dựng nhà, sợ cái gì chứ, đừng ở chỗ này nhìn sắc mặt người ta, lôi kéo cái gì mà lôi kéo.”

“Anh Tấn nói đúng, tôi nhìn thấy rất nhiều người ở nơi khác cũng giống như chúng ta cũng đều tự mình xây nhà mà, chúng ta cũng có thể dựa vào chính mình.”

Nói xong h hùng hổ rời đi.

Ông Thiệu dừng xe xong, lo lắng nói: "Hình như rất khó ở lại đây, làm sao bây giờ.”

"Không sao đâu ạ, trước tiên chúng ta cứ đi thử đã."

Gia đình trưởng thôn đang ăn cơm tối, phải rất lâu sau mới có người mở cửa.

Người mở cửa chính là trưởng thôn, sắc mặt của ông ta rất khó coi, trong nháy mắt mở cửa vốn đã định mở miệng mắng người, nhưng cũng may ông ta phát hiện người gõ cửa không phải đám người vô lễ vừa rồi, lời mắng chửi mới nuốt trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận